Page 127 - Le Quy Don - 30 nam
P. 127
“gạo cội” trong trường, những người đã đồng cam
cộng khổ từ những ngày trường chuyên mới ra
đời, tôi thấy ranh giới lãnh đạo và nhân viên nhòe
đi, ở đó có tình bạn cùng chung chí hướng, có sự
thấu hiểu và sẻ chia chân tình. Cuộc sống nhiều
khi xáo trộn, khó khăn; công việc đôi lúc trễ nải,
chậm tiến độ, thầy cũng không tránh khỏi có lúc
những lúc phiền lòng, trăn trở, những khi không
giữ được sự ôn hòa, cũng ầm ầm khiến đám trẻ
chúng tôi xanh mặt… Kể cũng lạ, với ai thầy có
thể nóng giận, nhưng với học sinh, thầy đặc biệt
ân cần, thương quý. Tôi nhớ mãi hình ảnh thầy
trong hành trình đưa học sinh đi thi Olympic 30/4
ở Sài Gòn. Những cái bắt tay truyền động lực cho
biết bao thử thách, khó khăn, đặt nền móng vững trò, cả những cái vỗ vai động viên an ủi, những
chắc để chinh phục, khẳng định vị thế của mình… lời rủ rỉ như cha nói với con khi học trò vuột chiếc
Có một điều chúng tôi rất thích ở thầy, đó là tâm huy chương trong nước mắt, những bữa cơm thầy
hồn rất trẻ. Nó khiến thầy trở nên gần gũi và thân dặn chúng tôi phải chuẩn bị thật chu đáo cho học
thiết, mọi cuộc trò chuyện, trao đổi trong công việc sinh… Bầy trẻ con cũng hiểu sự quan tâm của
hay bên ngoài cuộc sống đều rất tự nhiên, thẳng thầy, chúng tíu tít buổi thi về như đi hội. Tôi tin
thắn, không phải ý tứ, khách khí điều gì… Thầy rằng nhưng chuyến đi đó khiến kỉ niệm trong các
hòa đồng vào lớp trẻ để hiểu, khích lệ họ khao khát em dày lên, kí ức thanh xuân sẽ trong ngần và êm
cống hiến; không ngừng say mê, sáng tạo, tận tình mát dường nào…
trong công việc giảng dạy… Đó có phải chiến thuật Cuộc đời, hình như ai đó cũng cần cho mình
“tâm công” của người lãnh đạo? Tôi không rõ, chỉ một nơi dựa, đôi khi, đó chỉ là những khoảnh khắc
biết, những buổi trò chuyện có thầy trở nên xôn cảm xúc mà thôi. Với tôi, và với những ai đã một
xao hơn, vui hơn, và tự nhiên lòng hăm hở, sôi nổi lần gắn bó với trường chuyên Lê Quý Đôn trên con
biết bao. Ai ở gần thầy cũng thấy một điều: trong đường rợp mát bóng cây xưa cũ ấy, chắc hẳn sẽ giữ
công việc thì thầy nghiêm túc, chỉn chu; trong được cho mình nhiều điều mà thời gian khó có
đời thường thì thầy nồng ấm, tình nghĩa. Những thể làm hư hao và phôi pha… Cảm ơn thầy, Thầy
chuyện buồn, chuyện vui của các thành viên trong Đỗ Thanh, người đã gom góp yêu thương cho kí
hội đồng, chưa bao giờ thiếu vắng sự quan tâm chu ức mỗi chúng em trở nên trong mát, ngọt lành, để
đáo của thầy. Lòng tử tế, cách đối đãi thân tình “Phố cổ xưa” mãi là nơi đánh thức, gọi về những
tạo thành những kết nối bền chắc. Với các thầy cô yêu thương dịu dàng như thế…
CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN - TINH HOA VÀ TÂM HUYẾT 127