Page 132 - Le Quy Don - 30 nam
P. 132
Những năm 90, du lịch hè đều do Ban Giám hiệu và BCH Công đoàn, kết hợp cân
đối ngân sách để chọn địa điểm đến và tự tổ chức. Cô Thùy Anh thì soạn thảo chương
trình du lịch: ăn ở, vui chơi, tham quan, xe cộ… còn riêng tôi thì được giao tất cả công
việc của 2 ngày đi đường (đi và về) vì tôi không say xe.
Trên xe, đa số các giáo viên nữ của trường đều bị say, ngồi xe 1 lúc người thì ngủ gà
ngủ gật, người thì nhắm tịt mắt. Riêng tôi vẫn luôn tươi tỉnh suốt chặng đường dài, tôi
có thể làm lơ xe rất tốt: đi lên đi xuống phát nước uống, trái cây, bánh kẹo… mời những
người không bị say hát hò, kể chuyện vui; giúp đỡ những thầy cô mệt mỏi… Trên xe, giáo
viên nam thường rất ít, các thầy kiêm nhiệm việc sắp xếp hành lí, xách đồ hộ chị em (vì
chúng tôi thường được hỗ trợ xe đi lại của công ty dầu khí Vietsovpetro nên không có
phụ xe). Khi xe dừng ở điểm ăn trưa, tôi và cô Thùy Anh (cô bạn tôi vẫn chưa tỉnh hẳn)
vẫn cố gắng nhanh nhẹn xuống xe vào quán để chọn món ăn cho cả đoàn.
Sau chuyến du lịch hè, anh chị em trong trường đặt cho tôi cái tên “Hoa Hậu xe” với
những lí do sau:
- Luôn tươi vui, không ngủ gật trên xe suốt chặng đường dài.
- Phấn son trang điểm và trang phục từ lúc lên xe đến lúc xuống xe không xộc xệch.
- Bước xuống xe là có thể vui vẻ, sẵn sàng phục vụ mọi người được ngay.
Danh hiệu này theo tôi suốt những kì du lịch hè của trường chuyên Lê Quý Đôn và
cho tới tận bây giờ, khi tôi đã nghỉ hưu được 10 năm. Tôi vẫn luôn thấy vui vì mình có
đủ sức khỏe để sát cánh cùng mọi người trên mỗi chuyến đi.
132CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN - TINH HOA VÀ TÂM HUYẾT