Page 134 - Le Quy Don - 30 nam
P. 134

“Dù đục, dù trong con sông vẫn chảy
                       Dù cao, dù thấp cây lá vẫn xanh
                       Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
                       Đều phải sống từ những điều rất nhỏ.
                       Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó

                       Sao ta không tròn ngay tự trong tâm?
                       Đất ấp ôm cho muôn hạt nảy mầm
                       Những chồi non tự vươn lên tìm ánh sáng
                       Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
                       Chắc gì ta đã nhận ra ta
                       Ai trong đời cũng có thể tiến xa
                       Nếu có khả năng tự mình đứng dậy.
                       Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy

                       Đâu chỉ dành cho một riêng ai.”
                       Tôi thích nói chuyện với tụi nó nhiều hơn. Thậm chí háo hức đợi xem hôm nay tụi
                   nó được học bài gì, đề gì, ở lớp chúng nó có hoạt động gì hay không để tôi nghe ké. Tôi
                   nghĩ ra nhiều thứ mình muốn làm lắm. Và chuyện xốc nổi đầu tiên ở trường cấp 3 tôi
                   làm là mời rất nhiều thầy cô tổ Văn đến nghe bài thuyết trình về “Truyện Kiều” của
                   một lớp Toán. Thầy Lộc dạy lớp tôi chia nhóm cho lớp thuyết trình “Truyện Kiều”. Lúc
                   đó, tôi đã lên kế hoạch: Đặt hàng một anh lớp trên (cũng là lớp Toán) bài thơ 38 câu
                   để tổng kết cả tác phẩm; xin phép thầy giáo cho mời các thầy cô khác đến dự và… làm
                   một bài thuyết trình thật ấn tượng.

                       Hồi đó chắc các cô thấy lạ, nên cũng đến xem. Cơ duyên đó giúp cô Thúy Dương -
                   chủ nhiệm lớp Văn để ý và gật đầu khi tôi xin được phép ôn thi học sinh giỏi môn Văn.
                   Bây giờ, với tôi cô đã một người cô, một người chị, một người bạn và có lẽ còn là một
                   người mẹ của tôi suốt 3 năm cấp ba mà mãi mãi tôi không bao giờ quên được. Tôi quyết
                   định theo đuổi môn Văn từ đó, với sự tận tình giúp đỡ của cô và các thầy cô dạy Văn;
                   của các thầy cô giáo chủ nhiệm và bộ môn lớp Toán (thật khó xử để chấp nhận học trò
                   của mình đang học lớp Toán lại đòi học môn Văn); của mấy 3 đứa chuyên văn chung
                   phòng (giờ có đứa đã làm công an, có đứa về quê nó làm công chức, đứa nữa đã chọn
                   học Ngoại thương giống tôi; của đứa bạn thân ơi là thân cùng đội tuyển mà giờ nó đã
                   làm cô giáo dạy Văn, thực hiện giúp tôi một ít giấc mơ mình chưa làm được.
                       Khi nghĩ về ba năm ở Lê Quý Đôn, tôi nghĩ thứ mình nhận được nhiều nhất là sự
                   ủng hộ. Tôi chưa từng bị thầy cô nào ở Lê Quý Đôn từ chối những gì mình đề xuất, dù
                   nó nghe có hơi lạ lùng ở thời điểm ấy.

                       Như việc tôi xin thầy giáo dạy Văn cho mời những thầy cô khác đến dự vì “em làm
                   một bài thuyết trình đặc biệt lắm đó thầy”;

                       Việc tôi xin cô chủ nhiệm chuyên Văn cho mình được ôn tập để thi học sinh giỏi
                   quốc gia môn Văn dù đã mất một năm học lí luận văn học;

                       Việc tôi xin cô Lê Hương chủ nhiệm lớp D, cũng dạy văn cho phép tôi “dạy 3 tiết”
                   cho các em lớp cô vì “em thích được dạy Văn lắm”.


            134CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN - TINH HOA VÀ TÂM HUYẾT
   129   130   131   132   133   134   135   136   137   138   139