Page 135 - Le Quy Don - 30 nam
P. 135
Việc tôi xin thầy Mạnh chủ nhiệm lớp Toán “bỏ hẳn giờ ôn thi HSG Toán để chuyển
qua học Văn luôn được không?”.
Và việc tôi xin thầy Hiệu trưởng được về quê luôn, không ở lại học ôn tập thi Đại
học nữa.
Thường thì các thầy cô đều hỏi lại: “Em chắc không?”. Nếu tôi bảo là “em chắc rồi”,
thầy cô sẽ đồng ý để hỗ trợ.
Các thầy cô của tôi ở Lê Quý Đôn luôn chấp nhận sự khác biệt và thúc đẩy tôi đi
trên con đường đó, miễn là học trò của họ thực sự phấn đấu mỗi ngày. Nếu bây giờ nhớ
lại, đối với thầy cô, tôi có thể là một đứa rất hay đề xuất và kì lạ. Nhưng với tôi, tất cả
những sự chấp nhận, tiếp sức, ủng hộ và động viên là hành trang để tôi bước ra những
thử thách lớn hơn, sau cánh cửa cấp 3. Và có lẽ, đó là thứ thiêng liêng nhất những thầy
cô ở Lê Quý Đôn đã trang bị cho tôi.
Tôi đã từng ước mơ trở thành giáo viên dạy Văn để quay lại Lê Quý Đôn. Giấc mơ
đó đến nay chắc đã xa đi nhiều tí, vì tôi quyết định chọn Ngoại thương để học. Ngày
bế giảng, lúc tôi bảo sẽ học Ngoại thương chứ không phải sư phạm Văn, cô Dương có
bảo: “Cô tin rồi em sẽ quay về tìm nó bằng cách này hay cách khác mà thôi”. Chắc là
cô nói đúng, và đã đúng.
Thi thoảng, tôi vẫn tiêng tiếc khi thấy bạn mình đi dạy, làm đề Văn, chia sẻ những
điều vui cho học sinh. Ngay cả khi viết những dòng này nước mắt tôi vẫn chảy ra nhiều
tí. Trong lưu bút của mình, cô Dương có ghi:
“Tình yêu chân chính có thể tung phá mọi định kiến, trái tim nhiệt thành sẵn sàng
nung vụn mọi khó khăn. Mọi con đường đều dẫn đến thành Roma. Đôi khi cuộc sống đặt
em vào những tình thế bức bí, nếu chưa tự tin để phá đạp bức tường - kiêu hãnh bước qua
thì em hãy nhớ nhé: Cứ yêu chân chính, trái tim cứ nhiệt thành, cái đầu cứ sáng tạo... sẽ
đủ sức nung vụn mọi khó khăn (như em đã từng làm được). Đam mê là con ngựa hoang,
cầm cương cho vững, không phi nước kiệu.
Sau này, người khác có thể cào xước trái tim em (ai cũng từng bị vậy, người nhạy cảm
càng dễ tổn thương), cần tự tìm thuốc xoa dịu, ấp iu, chữa lành nhé”.
Lớn lên rồi, có nhiều thứ không dễ dàng như việc tôi đang học Toán thích thì xin
qua lớp Văn để học. Có những thứ cần nghiêm túc, đào sâu, kiên nhẫn với tất cả mọi
việc và trách nhiệm với các quyết định.
Tôi không tính toán giỏi lắm, trước là vậy, giờ vẫn vậy. Nhưng nhờ có những bài
học, trải nghiệm, có môn Văn và những thầy cô ở Lê Quý Đôn giúp tôi hiểu ra một điều:
Cuộc đời luôn có nhiều cách để đẩy những đứa không giỏi tính toán lắm đi về phía
trước. Phần mình là cứ trôi và đều đặn làm những thứ mình yêu và tin, và chỉ thế thôi.
Mục đích của giáo dục chắc cũng không chỉ dừng lại ở việc dạy người ta làm nghề,
mà còn để làm người. Những điều ấy, ngôi trường này đã làm tốt nhất việc của nó rồi.
CHUYÊN LÊ QUÝ ĐÔN - TINH HOA VÀ TÂM HUYẾT 135