Page 81 - BDQH
P. 81

Chúng tôi đến thăm trường tiểu học Sinh Tồn. Các em nhỏ thấy các cô chú đến thăm thì rất vui mừng, bám lấy
                     không rời. Học sinh ở đây chia làm hai lớp và chỉ có hai thầy giáo. Do lớp học ghép, nên cả thầy lẫn trò nhiều lúc
                     cũng khó khăn. Các thầy cho biết sau khi kết thúc tiểu học, các em sẽ được đưa về đất liền để học tiếp bậc trung
                     học. Thầy Lê Anh Đức tâm sự:“Lúc mới nhận nhiệm vụ, tôi lo lắng không biết ra đảo đời sống có như đất liền
                     không. Giờ quen hẳn rồi, tuy đã lâu chưa được về nhà nhưng với đại gia đình ở đây gồm học sinh, phụ huynh học
                     sinh và các chiến sĩ hải quân cùng chia sẻ, nên vơi đi nỗi nhớ nhà. Ngày qua ngày đã trở nên rất gắn bó với các
                     em nhỏ, nếu một ngày nào đó về lại đất liền, chắc chắn không quên được các em.


                     Nous avons visité l'école primaire de Sinh Ton. Les enfants sont enchantés par notre présence et nous le montrent
                     par leurs sourires et leurs cris de joie. Les écoliers sont divisés en deux classes placées sous la tutelle de deux
                     instituteurs. Mais la mixité des classes rend la relation entre les enseignants et les élèves parfois difficile.
                     Après avoir reçu l’enseignement prodigué à l'école primaire, les élèves seront renvoyés sur le continent afin de
                     poursuivre leurs études au lycée. L’enseignant Le Anh Duc nous a confié : « Lorsque pour la première fois, j'ai
                     accepté cette mission, je me suis inquiété et questionné sur la vie de l'île ; ressemblait-elle ou non à celle que
                     j’avais connu sur le continent ?
                     Maintenant, je me suis bien adapté à l’île malgré l’éloignement des miens car ici je fais partie d’une grande
                     famille, composée des écoliers et de leurs parents et complétée par les soldats de la marine. Nous partageons tout.
                     Nous sommes comme frères et sœurs et cet attachement atténue ma nostalgie et mon sentiment d’absence.
                     Jour après jour, s’est renforcé l’attachement de l’instituteur pour ses élèves, et quand viendra le jour de son retour
                     sur le continent, nul doute qu’il ne pourra les oublier.


















                                                                                                                                  81
   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86