Page 112 - ND KY truong Cam Binh
P. 112

đã phát động phong trào “1.000 viên gạch” cho mỗi người để xây dựng nhà trường.
                 Mặc dù cuộc chiến tranh phá hoại miền Bắc của Mỹ đã chấm dứt, nhưng những
                 tổn thất do chiến tranh để lại còn rất nặng nề, không thể hàn gắn trong ngày một
                 ngày hai. Ấy vậy mà tinh thần và ý chí của thầy cô và học trò thời đó thật là đáng
                 nể. Buổi sáng, thầy cô và học trò cùng nhau trên lớp, buổi chiều lại cùng nhau ra
                 lò gạch, tốp nhồi đất, tốp đóng gạch, tốp đốt lò,... với một không khí khẩn trương,
                 sôi động và thắm đượm nghĩa tình. Có những hôm trời mưa, dù đang trong giờ
                 học, nhưng tất cả giáo viên lẫn học sinh đều cùng chung một suy nghĩ là phải bảo
                 vệ số gạch đang phơi không bị ướt, nên tất cả đã tự giác cùng nhau ùa ra sân phơi
                 để cứu gạch. Khi xong công việc, ai cũng ướt mèm nhưng vẫn vui vẻ cùng nhau
                 trở lại lớp dạy và học tiếp cho đến hết giờ, sau đó ăn qua loa bữa trưa đạm bạc để
                 kịp ra sân đóng gạch buổi chiều. Nói đến chỉ tiêu “1.000 viên gạch” cho mỗi người,
                 đối với cán bộ, giáo viên và học sinh của trường thời đó thật là ý nghĩa. Nó không
                 những thể hiện trách nhiệm chung của mọi người trong xây dựng nhà trường, mà
                 quan trọng hơn là ý nghĩa giáo dục về tình yêu lao động cho học sinh thông qua sự
                 mô phạm của thầy - cô chứa đựng trong những viên gạch vô tri, vô giác. Mỗi học
                 sinh chúng tôi lúc đó có thể không mấy ai hiểu hết ý nghĩa sâu sắc này, nhưng chắc
                 chắn rằng ai cũng nhận ra một chân lý giản dị là: Xây dựng nhà trường là trách
                 nhiệm chung của mọi thầy cô và học trò, không ai có thể đứng ngoài cuộc. Và có
                 lẽ chân lý ấy đã tạo cho mỗi người chúng tôi có động lực trong học tập, phấn đấu
                 và rèn luyện để có đủ khả năng làm chủ cuộc sống trước mắt và nuôi dưỡng hoài
                 bão để vươn tới tương lai.
                     Với tôi, mỗi khi nhắc về mái trường cấp 3 Cẩm Bình thân thương, trong con
                 tim luôn cháy lên một tình yêu mãnh liệt. Tôi yêu mái trường, vì đó là cái nôi đã
                 nuôi dưỡng cho tôi có một tâm hồn lành mạnh, một nghị lực đủ lớn để vươn lên
                 trong cuộc sống. Đó là nền tảng tạo nên sức mạnh cả về ý chí và thể chất để tôi
           50 NĂM TRƯỜNG THPT CẨM BÌNH DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
                 vững bước trên những dặm đường dài. Tôi yêu thầy cô, vì đó là những người đã
                 cho tôi tri thức, bản lĩnh làm người và những giá trị nhân văn cao cả. Và tôi yêu bạn
                 bè, vì họ đã cho tôi biết cách mở rộng tấm lòng để chia sẻ, biết tìm kiếm những trái
                 tim đồng điệu, sự thành thật và thủy chung mà không chút dối lòng, vụ lợi. Bồi
                 hồi nhớ về mái trường xưa, tôi chợt thấy con tim mình xao xuyến với những ký ức
                 không thể nào quên của thời học trò. Từ đáy lòng mình, tôi luôn kỳ vọng vào sự
                 phát triển không ngừng của nhà trường trong sự nghiệp Giáo dục và Đào tạo với
                 mục tiêu vì tương lai tươi sáng của các thế hệ con cháu và sự phồn thịnh của quê
                 hương, đất nước.









        [112]
   107   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117