Page 127 - ND KY truong Cam Binh
P. 127
Nam, Người mẹ cầm súng của Nguyễn Thi, Sống như anh của Trần Đình Vân, Họ sống
và chiến đấu của Nguyễn Khải... Các bài thơ của Tố Hữu, Nguyễn Đình Thi, Chế
Lan Viên, Giang Nam,... được cô thầy phân tích, bình giảng đã “thổi hồn” vào tuổi
học trò chúng tôi.
Quên sao được những lần đi vác tre nứa, bàn ghế ở bến sông Cẩm Vịnh. Thầy
trò phải đi bộ 5km mới tới nơi, vác được bó nứa hay cái ghế về đến trường đã quá
trưa. Đói và mệt nhưng cũng phải đi bộ 5 - 7km mới về nhà ăn cơm. Có lần, chúng
tôi đi bộ với cô Nguyễn Thị Vân Long (dạy Vật lý), tuy trời nóng, đường xa nhưng
nghe giọng miền Bắc nhẹ nhàng, ngọt ngào của cô, mọi mệt nhọc đã quên đi hết
cả. Vui nhất là những ngày tập quân sự ở xã Cẩm Hòa. Mỗi lớp là một trung đội,
mỗi khối là một đại đội và toàn trường là tiểu đoàn. Cũng được học “Điều lệnh
đội ngũ”, cũng lăn, lê, bò, toài, đánh “giáp lá cà”, ném lựu đạn giả,... Thú vị nhất là
những đêm báo động, đánh “giặc giả”. Nào là canh gác, trinh sát, bí mật theo dõi
“mục tiêu”. Nếu phát hiện một bạn của lớp khác lọt vào “ổ phục kích” là cả tổ nhảy
ra bịt miệng, bắt trói lại như “giặc thật”. Những giờ nghe giảng điều lệnh, chúng
tôi đã hát bài “Giải phóng miền Nam” của Huỳnh Minh Siêng:
... Giải phóng miền Nam, chúng ta cùng quyết tiến bước
Diệt đế quốc Mỹ, phá tan bè lũ bán nước
Ôi, xương tan máu rơi, lòng hận thù ngất trời
Sông núi bao nhiêu năm cắt rời...
Trong khi đất nước còn chiến tranh, mọi nhu cầu về đời sống vật chất, tinh
thần còn thiếu thốn, lạc hậu thì việc dạy, học và các hoạt động ngoại khóa của
Trường Cấp 3 Cẩm Bình là một điểm sáng của cả nước vào thời kỳ đó. Giờ đây, hình
ảnh những dãy nhà tranh, vách đất, những cô cậu học trò đầu đội mũ rơm, nón lá,
chân không có giày dép ôm sách vở chạy bộ qua những con đường lầy lội đến lớp
đã lùi vào dĩ vãng. Thế nhưng, những hình ảnh đó lại là những kỷ niệm, những ấn
tượng đẹp về mái trường xưa - mái trường chúng tôi đã được học tập. Mái trường
đó có đội ngũ thầy cô giáo đoàn kết, nhiệt tình, tâm huyết, sống giản dị, nghèo
nhưng rất thương yêu học trò. Mái trường đó chứa đựng biết bao kỷ niệm về tình
thầy trò, tình bạn và tình yêu lứa đôi đã chớm nở và đơm hoa kết trái. 22 năm sau
(1993), trường được chuyển về vị trí mới, cạnh quốc lộ 1A, cách trường cũ 3km.
Năm mươi năm đã trôi qua, chúng tôi đã tìm lại buổi ban đầu nhưng tất cả đã
kỉ niệm hóa thành thơ! 50 NĂM TRƯỜNG THPT CẨM BÌNH DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
Trường xưa, bạn cũ đâu rồi?
Chỉ còn đọng lại một thời học sinh
Giờ đây về lại Cẩm Bình
Nông thôn đổi mới chẳng hình dung ra
Năm mươi năm đã trôi qua
Vẫn không quên được Cấp 3 Cẩm Bình.
Xuân Tân Sửu (2021) [127]