Page 87 - 27.9 Sách trai Cầu Vồng Yên thế 
        P. 87
     - Xông lên! bắt sống Việt cộng cho tao!
                        Miệng hò nhau xông lên nhưng chúng tiến dè dặt, vừa đi vừa bắn loạn xạ.
                        Chờ địch vào gần. Vinh phát lệnh. Súng của ta nổ đồng loạt giòn giã. Khẩu
                  trung liên trong tay Ngọt rung lên, quét vào đội hình giặc làm hàng chục tên đổ gục.
                        - Tuyệt quá. Bắn nữa đi Ngọt! Vít đầu chúng nó xuống! Tiếng một chiến sĩ
                  nào đó reo lên.
                        Phía sau, bọn địch vẫn hò hét xông tới. Những quả lựu đạn của các chiến sĩ
                  cùng vút đi một lúc. Xác lũ giặc tung lên. Những tên còn sống khiếp đảm lăn
                  xuống các hố pháo, lại bị các chiến sĩ ta quăng tiếp mấy quả lựu đạn. Lũ địch rống
                  lên, quay đầu bỏ chạy, bỏ mặc xác đồng bọn và những tên bị thương đang quằn
                  quại như các con ác thú bị trúng tên độc. Lần thứ hai, quân địch phải tháo lui.
                        Mặt trời đã lên cao. Theo lệnh của bọn chỉ huy, địch mở đợt tiến công thứ
                  ba vào trận địa. Bỗng một quả đạn địch nổ gần. Vinh thấy buốt ở cánh tay, máu
                  trào ra thấm ướt ống tay áo. Chiến sĩ Thắng ở ngách hào bên trông thấy, kêu lên,
                  vội đến định băng cho Vinh. Anh gạt đi:
                        - Không sao cả. Địch đang vào, đánh địch đã!
                        Thắng không rời đại đội trưởng của mình, nhưng Vinh giục tiếp, vừa như
                  ra lệnh:
                        - Đồng chí Thắng! về ngay vị trí chiến đấu.
                        Cũng vừa lúc đó, Vinh thấy hai tốp địch, mỗi tốp chừng chục tên tách ra
                  khởi đội hình tiến công chính diện, luồn xuống rìa sông đi về phía sườn bên phải
                  trận địa. Vinh nhắc đơn vị:
                        - Chú ý quan sát bên phải và rìa sông, đề phòng địch đánh thọc sườn:
                        - Quả như dự đoán của Vinh. Hai tốp địch mò vào đều bị đánh bật trở ra
                  trước tinh thần cảnh giác, chiến đấu ngoan cường của các chiến sĩ.
                        Vinh bị thương lần hai và đơn vị lúc này chỉ còn lại khoảng mười lăm tay
                  súng. Nhưng Vinh nhận thấy các chiến sĩ vẫn vững vàng, càng gắn bó bên nhau
                  trong chiến đấu.
                        Xế chiều, địch lại tổ chức tiến công, đây là đợt tiến công thứ sáu trong
                  ngày. Lần này chúng tăng thêm lực lượng hoả lực yểm trợ vào gần hơn và đội
                  hình tiến công được tổ chức lại theo hình mũi tên nhọn.
                                                              87





