Page 89 - 27.9 Sách trai Cầu Vồng Yên thế
P. 89

Tổng cục Hậu cần học lái xe ô tô. Ngày ấy, học lái xe rất vất vả bởi vừa học lái,

                  vừa học vể máy móc. Nói chung sau khi ra trường, người học phải biết lái xe
                  trên mọi địa hình, biết xử lý những hỏng hóc thông thường. Kết thúc khóa học,

                  ông được điều về đơn vị C4, D32 thuộc Cục Hậu cần Quân khu IV. Đơn vị đứng

                  chân tại Nghệ An chuyên chở bộ đội, hàng hóa, vũ khí từ Nghệ An, Hà Tĩnh,
                  Quảng Bình, Vĩnh Linh, Quảng Trị, rồi sang Lào sau đó đón thương bệnh binh

                  từ đó trở ra. 10 năm ôm tay lái (từ 1965 đến năm 1975), cứ đều đặn ông  cùng

                  đồng đội xông pha tuyến lửa làm nhiệm vụ. Những tay lái Trường Sơn thời gian
                  ấy đã góp phần làm nên huyền thoại, góp phần không nhỏ cho đại thắng mùa

                  xuán 1975. Với ông kỷ niệm trên những cung đường số 1, 7, 8, 10, 12, 15 từ
                  Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, trung hạ Lào... rất sâu

                  đậm. Cũng 10 năm ông đã lái xe trên 11 vạn km an toàn.

                        Ông Nguyễn Thái Giám bộc bạch: “Nhiều kỷ niệm lắm, ví như tháng 2/1966,

                  khi đó tôi đang lái xe đưa hàng vào chiến trường thi xe đi trước bị chập mạch điện
                  bốc cháy. Tôi lập tức lấy chăn, màn của mình xông lên dập lửa, kịp thời cứu xe,

                  cứu hàng, bảo đảm thông đường cho cả đoàn xe. Khi quay về, đơn vị chở một loại

                  hàng đặc biệt, yêu cầu thời gian gấp, giữa đường lại gặp nhiểu bom nổ chậm, tôi đã
                  cùng đồng đội phát cây mở đường vòng, sau hai giờ đoàn xe đã vượt qua trọng

                  điểm, đưa hàng đến đúng thời gian, địa điểm quy định. Hay như vào khoảng 4 giờ

                  sáng một ngày của năm 1967, đơn vị ông được giao vận chuyển vũ khí trên đường
                  12 qua nước bạn Lào. Khi tới “Cổng Trời”- biên giới Việt-Lào, bộ đội công binh

                  báo tắc đường vì có bom nổ chậm, quả chìm trong đất, quả nằm chình ình trên mặt

                  đường. Nếu không vượt quạ, trời sáng thì máy bay địch sẽ đến đánh phá. Ông đã đề
                  xuất rồi cùng đồng chí Bản - Trung Đội trưởng và hai chiến sĩ nữa lăn quả bom

                  xuống vực để thông đường. Khi trả hàng xong, ông mới biết khi đoàn xe qua được
                  khoảng 20 phút thì quả bom đó phát nổ. Nặm 1968, đơn vị ông nhận hàng từ Nghệ

                  An, điểm giao là Vĩnh Linh (Quảng Trị). Khi tới Ngã ba Đồng Lộc, đường tắc do
                  có bom từ trường, bộ đội công binh chưa rà phá được. Lệnh của cấp trên bằng mọi

                  giẳ phải tìm cách vượt qua để kịp thời tiếp tế lương thực, thực, phẩm, thuốc men

                  cho bộ đội và thương binh. Ông đề xuất với Đại đội trưởng Phan Bá Thọ, Trung
                  đội trưởng Hồ Văn Đài cho mình cùng chiến sĩ Phạm Thúc Kỳ mở đường. Được sự

                  đồng ý cả hai lên xe, ông mở máy, bật đèn tăng ga phóng xe lao nhanh về phía

                  trước, bom nổ nhưng ở phía sau. Xe bị xệ xuống bên đường, ông và chiến sĩ Kỳ bị
                  choáng, nghỉ ít phút rồi lại lên đường và hoàn thành nhiệm vụ được giao. Cũng






                                                              89
   84   85   86   87   88   89   90   91   92   93   94