Page 67 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 67

Bạn nói, “Tôi sẽ không nói, thế là đủ rồi, và ngài đã không nghe tôi!”
                Một cử chỉ đẹp, không chết. Và đôi khi bạn vứt bỏ việc cầu nguyện
                hoàn toàn, bởi vì bạn cứ nguyện và Thượng đế lại không nghe. Đó

                là  mối  quan  hệ  với  s   tham  d   sâu  sắc  trong  nó,  bạn  phát  b c
                mình. Đôi khi bạn cảm thấy rất thoả mãn, cảm thấy biết ơn, cám ơn;
                đôi khi bạn cảm thấy tắt ngóm cả. Nhưng cứ để điều đó là mối quan
                hệ sống. Thế thì lời nguyện là th c. Nếu bạn làm như chiếc máy hát
                và lặp lại cùng một điều mọi ngày, đấy không phải là nguyện.
                     Tôi đã nghe nói về một luật sư là một người rất tính toán. Mọi
                đêm ông lên giường, nhìn lên trời và nói, “Như trước. Lại giống như
                các ngày khác,” rồi đi ngủ. Chỉ một lần ông ấy nguyện - lần đầu tiên

                trong đời ông ấy - và thế rồi, “Như trước.” Điều đó giống như một
                việc  hợp  thức;  phỏng  có  ích  gì  mà  nói  đi  nói  lại  cùng  lời  nguyện
                mãi? Dù bạn nói như trước hay bạn lặp lại cả câu thì s  việc vẫn
                như nhau.
                     Lời nguyện nên là kinh nghiệm sống, đối thoại từ tim qua tim. Và

                chẳng mấy chốc, nếu nó là từ trái tim, bạn sẽ cảm thấy rằng không
                chỉ bạn đang nói mà s  đáp ứng cũng có đó. Thế thì lời nguyện đã
                tới theo cách riêng của nó, tới đúng độ. Khi bạn cảm thấy s  đáp
                ứng, rằng đấy không chỉ là bạn nói - nếu nó là độc thoại thì nó vẫn
                không phải là lời nguyện - nó trở thành đối thoại. Bạn không nói, bạn
                lắng nghe.
                     Và tôi bảo bạn toàn thể s  tồn tại này sẵn sàng đáp ứng. Một khi

                trái tim bạn cởi mở thì cái toàn thể đáp ứng.
                     Không có gì giống như lời nguyện. Không yêu nào có thể đẹp
                như nguyện. Cũng như không dục nào có thể đẹp như yêu, không
                yêu nào có thể đẹp như nguyện.
                     Nhưng thế rồi còn có giai đoạn thứ tư, điều tôi gọi là thiền. Tại
                đó, đối thoại dừng lại. Thế thì bạn có đối thoại trong im lặng. Lời bị

                vứt bỏ, bởi vì khi trái tim th c s  đầy bạn không thể nói được. Khi
                trái tim quá tràn đầy chỉ im lặng mới có thể là trung gian. Thế thì
                không có "người khác". Bạn là một với vũ trụ. Bạn không nói gì cũng
                không nghe gì. Bạn là cùng với cái một, với vũ trụ, với cái toàn thể.
                Cái một - đây là thiền.
                     Có bốn giai đoạn của yêu, và ở từng giai đoạn đều có biến mất
                của sợ hãi. Nếu dục xảy ra một cách đẹp đẽ thì sợ thân thể sẽ biến

                mất. Thân thể sẽ không bị tác động thần kinh. Thông thường - tôi đã
   62   63   64   65   66   67   68   69   70   71   72