Page 72 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 72

Người theo tình yêu có nghĩa là người không sợ tương lai, người
                không sợ kết quả và hậu quả, người sống ở đây và bây giờ. Đừng
                bận tâm về kết quả, đấy là tâm trí theo sợ hãi. Đừng nghĩ về điều sẽ

                xảy  ra  từ  nó.  Cứ  ở  đây,  và  hành  động  toàn  bộ.  Đừng  tính  toán.
                Người theo sợ hãi bao giờ cũng tính toán, lập kế hoạch, thu xếp,
                bảo vệ. Theo cách này toàn bộ cuộc sống của người đó bị mất.
                     Tôi đã từng nghe nói về một thiền sư già:
                     Ông ấy đang nằm trên giường chết. Ngày cuối cùng đã tới, còn
                ông ấy tuyên bố rằng buổi tối ông sẽ không còn nữa. Cho nên tín đồ,
                đệ tử, bè bạn bắt đầu tới. Ông ấy có nhiều người yêu mến, tất cả họ
                đều tới, khắp nơi xa gần, mọi người tụ tập lại.

                     Một trong những đệ tử già của ông, khi biết rằng thầy sắp chết,
                đã chạy ra chợ. Ai đó hỏi, "Thầy sắp chết trong lều, sao ông lại ra
                chợ?" Đệ tử già nói, "Tôi biết thầy tôi rất thích một kiểu bánh đặc
                biệt cho nên tôi định đi mua bánh đó."
                     Thật  khó  mà  tìm  thấy  bánh  này,  nhưng  trước  khi  trời  tối  bằng

                cách nào đó ông ấy cũng tìm được bánh. Ông ấy chạy về nhà với
                chiếc bánh.
                     Và mọi người đều lo nghĩ - dường như thầy đang đợi ai đó. Thầy
                mở mắt và nhìn, rồi nhắm mắt lại. Và khi đệ tử này tới, thầy nói, "Tốt
                quá, vậy là con đã tới. Bánh đâu rồi?"
                     Đệ tử này đưa cái bánh ra - và ông ta rất hạnh phúc thấy rằng
                thầy mình đang hỏi về cái bánh.

                     Gần chết, thấy cầm bánh trong tay… nhưng tay không run chút
                nào. Thầy đã quá già, nhưng tay thầy không run. Cho nên ai đó hỏi,
                "Thầy quá già rồi và gần chết nữa. Hơi thở cuối cùng chẳng mấy
                chốc sẽ rời bỏ thầy, nhưng tay thầy không run."
                     Thầy nói, "Ta không bao giờ run cả, bởi vì không có sợ. Thân thể
                ta đã trở nên già cỗi nhưng ta vẫn trẻ trung, và ta sẽ vẫn còn trẻ

                trung ngay cả khi thân thể này mất đi."
                     Thế rồi thầy cắn một miếng, nhai trệu trạo miếng bánh. Và thế rồi
                ai đó hỏi, "Thông điệp cuối cùng của thầy là gì, thưa thầy? Chẳng
                mấy chốc  thầy sẽ rời bỏ  chúng  tôi. Thầy muốn  chúng  tôi ghi  nhớ
                điều gì?"
                     Thầy mỉm cười và nói, "Chà, cái bánh này ngon tuyệt."
                     Đây là người sống ở đây và bây giờ: Cái bánh này ngon tuyệt.

                Thậm  chí  cái  chết  cũng  chẳng  liên  quan.  Khoảnh  khắc  tiếp  là  vô
   67   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77