Page 77 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 77

người lãnh đạo. Vào những lúc nguy hiểm nó trở thành người lãnh
                đạo. Tâm trí cũng giống như các chính khách. Adolf Hitler đã viết
                cuốn t  tiểu sử của mình, Mein Kampf, rằng bao giờ cũng nên giữ

                đất nước trong sợ hãi nếu bạn muốn còn ở quyền lãnh đạo. Giữ cho
                đất nước bao giờ cũng sợ hãi rằng lân bang sắp tấn công, rằng có
                những nước đang soạn thảo cuộc tấn công, rằng họ đang chuẩn bị
                tấn công - cứ thế mà tạo ra tin đồn. Đừng bao giờ để cho mọi người
                được thoải mái, bởi vì khi họ thoải mái họ chẳng bận tâm tới các
                chính  khách.  Khi  mọi  người  th c  s   thoải  mái,  các  chính  khách
                thành vô nghĩa. Giữ cho mọi người bao giờ cũng sợ hãi, thế thì các
                chính khách mới có quyền.

                     Bất kì khi nào có chiến tranh, các chính khách lại trở thành người
                vĩ đại. Churchill hay Hitler hay Stalin hay Mao - họ tất cả đều là sản
                phẩm của chiến tranh. Nếu như không có cuộc chiến tranh thế giới
                thứ  hai  thì  đã  không  có  Winston  Churchill  và  không  có  Hitler  và
                không có Stalin. Chiến tranh tạo ra các tình huống, tạo cơ hội cho

                mọi người chi phối và trở thành lãnh đạo. Đích xác cùng điều đó xảy
                ra cho chính trị của tâm trí.
                     Thiền không là gì ngoài việc tạo ra tình huống để tâm trí ngày
                càng ít có điều cần làm. Bạn vô sợ hãi thế, bạn đáng yêu thế, bạn
                an bình thế - bạn bằng lòng thế với bất kì cái gì đang xảy ra mà tâm
                trí chẳng có gì để nói. Thế rồi tâm trí dần dần bị tụt lại sau, tụt lại
                sau, và khoảng cách được tạo ra ngày một nhiều.

                     Một  ngày  nào  đó  tâm  trí  hoàn  toàn  lùi  bước  -  thế  thì  bạn  trở
                thành vũ trụ. Thế thì bạn không còn bị giới hạn vào thân thể mình
                nữa,  không  còn  bị  giới  hạn  bởi  bất  kì  cái  gì  -  bạn  là  không  gian
                thuần khiết. Đó chính là Thượng đế. Thượng đế là không gian thuần
                khiết.
                     Tình  yêu  là  con  đường  hướng  tới  không  gian  thuần  khiết  đó.

                Tình yêu là phương tiện còn Thượng đế là mục đích.
                     NHỮNG  NGƯỜI  KHÔNG  SỢ  LÀ  NHŨNG  NGƯỜI  CÓ  KHẢ
                NĂNG YÊU VÔ CÙNG. Sợ là khía cạnh phủ định của yêu. Nếu yêu
                không được phép tuôn chảy, nó trở thành sợ. Nếu yêu được phép
                tuôn chảy, sợ biến mất. Đó là lí do tại sao trong những khoảnh khắc
                của yêu, không có sợ. Nếu bạn yêu một người, bỗng nhiên sợ biến
                mất.  Những  người  yêu  nhau  là  những  người  duy  nhất  vô  sợ  hãi;
   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81   82