Page 73 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 73
nghĩa. Khoảnh khắc này, cái bánh ngon tuyệt. Nếu bạn có thể hiện
hữu trong khoảnh khắc này, trong khoảnh khắc hiện tại này, trong
hiện tại này, sung mãn, chỉ thế thì bạn mới có thể yêu.
Tình yêu là việc nở hoa hiếm hoi. Chỉ đôi lần nó mới xảy ra.
Hàng triệu và hàng triệu người sống trong thái độ giả tạo rằng họ là
những người yêu. Họ tin rằng họ yêu, nhưng đó chỉ là tin tưởng của
họ mà thôi.
Tình yêu là việc nở hoa hiếm hoi. Đôi khi nó xảy ra. Nó hiếm bởi
vì nó chỉ có thể xảy ra khi không có sợ hãi, chưa bao giờ trước đó.
Điều đó có nghĩa là tình yêu có thể xảy ra chỉ với người tôn giáo,
tâm linh rất sâu sắc. Dục là có thể cho mọi người. Quen biết là có
thể có cho mọi người. Không thế với tình yêu.
Khi bạn vô sợ hãi thì chẳng có gì phải che giấu; thế thì bạn có
thể cởi mở, thế thì bạn có thể rút bỏ mọi biên giới. Và thế thì bạn có
thể mời người khác thấm vào tận cốt lõi bạn.
Và nhớ lấy, nếu bạn cho phép ai đó thấm vào bạn sâu sắc,
người kia cũng sẽ cho phép bạn thấm sâu vào người đó, bởi vì khi
bạn cho phép ai đó được thấm vào bạn, tin cậy được tạo ra. Khi bạn
không sợ hãi, người kia cũng trở nên không sợ.
Trong tình yêu của bạn, sợ bao giờ cũng có đó. Chồng sợ vợ, vợ
sợ chồng. Những người yêu bao giờ cũng sợ hãi. Thế thì đó không
phải là tình yêu. Thế thì đó chỉ là s thu xếp của hai con người sợ
hãi phụ thuộc lẫn nhau, đấu tranh, lợi dụng, thao túng, kiểm soát, chi
phối, sở hữu - nhưng đó không phải là tình yêu.
Nếu bạn có thể cho phép yêu xảy ra, chẳng cần nguyện, chẳng
cần thiền, chẳng cần bất kì nhà thờ nào, đền chùa nào. Bạn có thể
hoàn toàn quên Thượng đế nếu bạn có thể yêu - bởi vì qua tình yêu,
mọi thứ sẽ xảy ra cho bạn: thiền, nguyện, Thượng đế, mọi thứ sẽ
xảy ra cho bạn. Đấy là điều Jesus ngụ ý khi ông ấy nói tình yêu là
Thượng đế.
Nhưng yêu là khó khăn. Sợ phải bị vứt bỏ. Và đây là điều kì lạ,
rằng bạn sợ đến thế mà bạn chẳng có gì để mất cả.
Nhà huyền môn Kabir đã nói ở đâu đó, "Tôi nhìn vào mọi người...
họ sợ hãi nhiều thế, nhưng tôi chẳng thấy được tại sao - bởi vì họ có
gì để mất đâu." Kabir nói, "Họ giống như người ở trần nhưng chẳng
bao giờ đi tắm sông vì họ sợ - họ sẽ phơi khô quần áo ở đâu?" Đây