Page 172 - Đặc san HNLTKG 2019
P. 172
Montreal Rạch Giá - một lần tái ngộ
Tuy nói thế song rồi ngay chiều hôm ấy
anh Nhựt đã đãi tôi và Như Mai một bữa
bánh xèo ê hề linh đình tại nhà anh. Cái
bánh xèo mà bàn tay phu nhân anh đỗ
thật khéo với cái vành mỏng dính mà dòn
ơi là dòn, bữa ăn chỉ có 4 người mà vui
vô cùng, tiếng cười tiếng nói vang dậy cả
gian phòng. Bao nhiêu món ngon vật lạ
anh chị đều muốn đem ra đãi khách
phương xa. Anh khoe anh gói bánh ít
nhưn đậu dừa, hỏi có muốn ăn không?
Trời ơi bánh ít là món tủ của HTTL mà,
anh bảo chỉ còn ba cái, tôi và Như Mai
hai đứa chia nhau mà ăn ngon lành. Rồi của Pháp. Anh LDCT không ăn bánh ngọt song
anh khoe lựu Montréal ngọt lật, tôi cũng là con món nào ngon anh đều rành cả. Mấy nàng con
nhỏ mê ăn lựu nên ngồi bóc lựu ăn một cách tỉnh gái chị em chúng tôi làm sạch hết mấy đĩa
bơ làm ai cũng phải cười, sau bữa ăn anh lái xe dessert lúc nào không hay. Cũng nhờ LDCT nên
vòng vòng thành phố để người Winnipeg xem mới biết mấy món nầy (đó là lời của bà chị
Montréal về đêm. Đường Năm)
Thành phố ban đêm rực rỡ ánh đèn chuẩn bị Thế rồi cũng không trả tiền bữa ăn được với anh
mừng giáng sinh. Đêm nay trời lại mưa. Mưa LDCT. Thấy anh đi ra quày trả tiền, tôi chạy
vừa đủ để cho Montreal trong đêm một nét theo song anh bảo như ra lệnh:
quyến rũ vô cùng - TL đừng lộn xộn mấy cái chuyện nầy, để cô trả
tiền còn gì là con trai Rạch Gía chúng tôi đây...
Tuy không uống chút rươụ nào nhưng sao tôi Về đến nhà cũng hai giờ chiều, tôi và Như Mai
nghe như say. Thì ra tôi say trong cái tình của nằm nghỉ một chút vì 4 giờ phải đến nhà Thầy
người Rạch Gía mất rồi... Về đến nhà cũng gần Lý Thành Lễ ăn tiếp. Tôi rên nho nhỏ với NM:
11 giờ nói chuyện chút xíu với NM rồi tôi lên - No như thế nầy bụng dạ đâu mà ăn chiều nay
giường, có lẽ đi nhiều nên mệt và đêm đó tôi ngủ Mai hỉ ?
một giấc ngon lành cho tới sáng. Thức dậy cũng Cũng hơn 40 năm rồi không gặp thầy Lễ, sau
hơn 8 giờ , theo như chương trình đã định thì khi rời Nguyễn Trung Trực. Nghe mọi người bảo
hôm nay buổi trưa tôi mời gia đình anh Lê Đình rằng ông Thầy bây giờ trẻ lắm, mà thật vậy Thầy
Chơn Tâm, anh chị Phạm Công Nhựt và Như trẻ vô cùng so với tuổi tác của Thầy, lúc Thầy ra
Mai đi nhà hàng. Nghe tôi nói như vậy anh N đón phái đoàn, tôi chưa kịp khen ổng Thầy thì
không bằng lòng anh bảo: Thầy ga lăng như Tây, khen rối rít cô học trò
- Sao kỳ vậy, TL là khách phải để người ngay làm tôi mắc cở không biết trốn cái mặt nơi
Montréal mời chứ, đâu
- TL bây giờ trổ mã đẹp quá chừng chừng.
Song tôi bảo các anh để cho tôi được mời một Ah ha! Con nhỏ học trò đâu thua ông Thầy, nó
lần vì biết có lần nào các anh về Winnipeg của cũng ngầu không kém nói ngay:
tôi. Anh ậm ừ, nhưng tôi nghĩ anh không bằng -Trời ơi! Còn Thầy trẻ ghê đi, như hồi lúc dạy
lòng chút nào. Nơi nhà hàng VN buổi sáng hôm em
đó thật vui, rộn rã tiếng cười, tôi ăn lại được món Anh Nhựt cười quá chừng và bảo:
bánh tằm bì chan nước dừa của người Rạch giá
ngon hết biết. Ở quán nầy món dessert Ý
(tiramisu) rất ngon, ngon hơn cả bánh kem Flan
Hội Ngộ Liên Trường Kiên Giang 2019 Trang 169