Page 178 - Đặc san HNLTKG 2019
P. 178
Lượm
- Lần sau nghen anh, lần sau thế nào em cũng Thằng Lượm mừng quá:
mượn được chị Sáu nấu đồ ăn cho anh.
- Vậy anh cho em rổ xoài nầy đi. Em kêu má
Tui bị ăn đồ ăn vẽ riết rồi quen, nhưng mỗi khi ngâm giấm bán.
nghe chúng nói câu trên cũng thấy ngộ ngộ, vui Tôi cười cười nhìn nó:
vui.
- Ngoài vườn xoài rụng đặt đất, ra đó mặt sức
Nhưng vui nhất vẫn là việc tui có thêm người mà lụm đem về ngâm giấm bán.
bạn nhí đó là thằng Lượm em của bé Minh. Bé Thằng Lượm le lưỡi lắc đầu:
Minh năm đó chắc là 11 hay 12 tuổi, nhưng nó
đẹt căm, nhỏ xíu, tuy khuôn mặt có nét, hổng - Thôi! Em hỏng dám đâu. Ngoài đó có hai cái
chừng lớn lên chắc cũng đẹp gái lắm. Thằng mả của ông bà Năm, ra đó ổng bả kéo chưn cột
Lượm học lớp năm chắc là 6 tuổi thôi nhưng lại vô cỏ là tiêu đời...
lớn xác hơn chị nó, không những lớn con mà Ạ! Thì ra xoài rụng còn y nguyên không ai dám
nó xấu ơi là xấu. Nước da thì đen thùi lùi, cặp lụm là bởi vì ông bà Năm giữ vườn không cho.
môi bự tổ chảng, y hệt hai con đỉa trâu đang hút
no máu nằm vắt ngang cái miệng rộng thùng Vậy là tui ngoài việc chỉ cho 2 con nhỏ thắt
thình. Còn cái đầu nó, tóc quắn có lọn, có lọn y bính giải toán đố, làm tập làm văn còn phải dắt
như lông con chó mực bị xà mâu ăn. thằng Lượm đi lụm xoài rụng cho má nó ngâm
giấm đường bán nữa...
Cũng bởi vì nó sở hữu một dung nhan cực kỳ
xấu, lại lớn xác hơn đám con nít cùng tuổi Thời gian qua nhanh hè đến, tui đạp xe về nhà
trong xóm, nên không có đứa nào chịu chơi ở luôn cho tới ngày tựu trường năm sau.
chung với nó. Bởi vậy nó canh me, hể thấy tui Vừa mở cửa nhà trọ vô nằm nghỉ chưn sau hơn
rảnh là nó chạy qua chơi, nhưng mà tui đâu có tiếng đồng hồ đạp xe từ nhà tôi tới nhà trọ. Hai
cái gì có thể chơi chung với nó, nhiều khi nó cô nhóc chạy sang reo mừng báo tin:
lẩn quẩn trước sân bắn cu li một mình, tạc lon
một mình... Nhà tui cũng không có đồ ăn vặt - Ngày mai tụi em học chung trường với anh
như bên quán cóc của má nó, tui chỉ có duy rồi. Hổng có đứa nào bị đi làm bà Phước hết.
nhất một thứ đó là xoài non rụng mà thôi, vậy Cám ơn anh nghen
mà mỗi lần tôi buồn miệng đem ra chấm muối Tôi vui mừng ngồi bật dậy y như là mình thi
ớt ăn, lần nào nó cũng ngồi ăn ké. Nó ăn ké của đậu vô Đệ Thất hổng bằng:
tôi không có khi nào khen lấy một tiếng, mà lần - Thiệt hả? Hai đứa đậu hết rồi à. Giỏi ghê ta.
nào nó cũng chê, khi thì chát quá, lúc thì chua Nhưng mà cám ơn tui cái gì? Tui đâu có đi thẩy
quá, ớt nhiều thì chê cay, muối nhiều thì chê giấy cho hai em đâu mà cám ơn.
mặn...
Bé Minh nhướng nhướng cặp lông mày:
Bị chê hoài tui nổi gió la nó:
- Cám ơn anh đã dạy kỹ lưỡng cách giải mấy
- Có ăn chơi là sướng rồi. Anh đâu có rảnh mà bài toán đố. Hai chiếc xe chạy trước chạy sau
gọt vỏ sẵn rồi đem ngâm giấm đường như đó nhớ hông? Đề thi năm nay cho ra y chang
người ta làm để bán đâu.
luôn, em làm có chút xíu là xong khỏi phải suy
Nghe chữ bán mắt thằng Lượm sáng lên: nghĩ gì hết.
- Cái nầy làm bán được thiệt hả anh? Còn bé Tám thì tía lia:
- Ừ! Ở trường học gần nhà anh người ta ngâm
xoài non trong giấm đường để bán, đắt hàng
lắm đó.
Hội Ngộ Liên Trường Kiên Giang 2019 Trang 175