Page 181 - Đặc san HNLTKG 2019
P. 181

Lượm



              cho nó ôm trái dừa khô theo thằng Nga cho có      - Mời anh ngồi
              bạn. Tên Mỹ đen kế tiếp to  con hỏng thua gì      - Yes sir!
              xếp Bob của tôi nó tên Carl Brumfiel từ Iowa
              xuống, đã làm trong lò giết bò 20 năm nên tôi     Tui nhịn cười hết nổi nên xổ ra câu tiếng Việt
              hỏi nó:                                           - Biết nói tiếng Việt Nam hong?
              - Tại sao anh về San Francisco mà bỏ việc đã      - Yes sir!
              làm 20 năm.
                                                                Tên Lượm trả lời xong thì giật mình hỏi ngược
              Thằng trời đánh nầy nó trả lời một câu làm tui    lại tui:
              nghẹt thở:
                                                                - Ủa anh là người Việt hả? Thấy bảng tên trên
              - Tao đi làm ban đêm, vợ tao ở nhà lấy thằng      áo là em nghi rồi, nhưng mà hỏng dám hỏi.
              hàng xóm rồi tống cổ tao ra đường, mầy nghĩ
              coi tao còn ở lại cái xứ đó được sao?             Tui chưa kịp phỏng vấn nó là nó bắt đầu ca bài
                                                                con cá với tôi. Nó ca từ lúc ở Việt Nam sang
              - Thiệt hả? Vậy bây giờ mầy đang ở khu nào?       qua tới Mỹ, từ Oklahoma về tới San Francisco.
              - Trong khu của tụi tao ở đường số 3nd.           Tôi ngồi nín thinh nghe nó kể cuộc đời trôi nổi
                                                                mà buồn dùm cho thân phận nó.
              - Mầy muốn chừng nào bắt đầu đi làm?
                                                                Tôi hỏi nó:
              Thằng  quỷ  nầy  nghe  tui  hỏi  câu  đó  thì mừng
              quá nói lắp bắp:                                  - Má em có chồng Mỹ sanh ra em à?
              -  Ông  nhận  tui  thiệt  à?  Không  phải  nhận  hai   - Đâu có. Má lượm em ở công viên trong lúc
              thằng da trắng kia sao???


              Tui lật cái hồ sơ sau cùng ra thấy tên
              Việt Nam "LÊ VĂN LƯỢM", nhưng
              mà lúc tui bước vô không có thấy anh
              chàng Việt Nam nào hết cho nên tôi
              đi  ra  phòng  chờ  đợi  xem  lại.  Tại
              phòng đợi còn lại "cây cột nhà cháy"
              chứ  không  có  người  nào  khác  nữa.
              Tui mở cửa phòng Carol hỏi:

              -  Cái  tên  Lê  Văn  Lượm  không  tới
              sao?

              - Có mà, lúc nãy đến đủ bốn người.
              Tui giựt mình nghĩ thầm "hỏng lẻ cây                          Xịt nước rửa máy
              cột  nhà cháy nầy là Việt  Nam  sao".
              Tui cầm tập đơn xin việc trở lại phòng đợi gọi:   bán bắp luộc trên Sài Gòn sau đó đem em về
                                                                Tân Hiệp sống. Sau ngày "giải phóng" má em

              - Mr Le!                                          bịnh hoài còn chị Minh của em thì đi dạy học,
              - Yes sir!                                        đâu  có  được  bao  nhiêu  tiền  cho  nên  khi  có
                                                                người  hỏi  mua  em  5  cây  vàng  là  em  bán  em
              Tui cố nín cười hỏi tiếp:                         liền, để lấy tiền trị bịnh cho má em.

              - Anh là người Việt Nam?
              - Yes sir!                                        Tui lúc đó thiệt tình không nhớ chuyện thằng
                                                                Lượm đen ở ngang cửa nhà trọ, nhưng mà nghe



              Hội Ngộ Liên Trường Kiên Giang 2019                                                                                              Trang 178
   176   177   178   179   180   181   182   183   184   185   186