Page 186 - Đặc san HNLTKG 2019
P. 186

Ông Giáo Già và Người Lính Tù



              “Ông Việt cộng” mà thôi. Chiến tranh thì bao      sông  đổ  biển.  Thầy  bây  giờ  cũng  đã  quá  lớn
              giờ cũng là tàn nhẫn và bất công, có sống gần     tuổi rồi, trong người thì nhiều thứ bệnh, không
              họ, thì mới thấy họ rất đáng thương và tội cho    biết  sống  nay  chết  mai.  Nếu  được  chọn  cái
              họ. Từ lâu, đời sống của họ trong thời kỳ chiến   chết, thì nên để chết đi cho sớm có lẽ là tốt hơn.
              tranh không có tiếp xúc với thế giới bên ngoài,   Thầy im lặng một hồi như đang suy nghĩ điều
              cho nên họ rất là xa lạ với xã hội văn minh vật   gì, rồi nói nhỏ với Xuân:
              chất.  Theo  như  quan  niệm  của  họ  cho  rằng,   - Nếu con có đi được thì cứ đi, con mà ở lại chỉ
              những thứ đó nó không cần thiết và không có       là khổ cái thân mà thôi. Mấy tháng trước thầy
              quan trọng đối với họ.                            có  gặp  mẹ  con,  thầy  có  bàn  đến  chuyện  này,
              - Con nói vậy, thì thầy lại nhớ đến chuyện ngày   nhưng mẹ con nói:
              xưa lúc còn đi dạy học, trong mỗi kỳ nghỉ hè,
              thầy thường đi nhiều nơi để tìm hiểu biết thêm    - Chắc là thằng Xuân của tôi nó không muốn
              về những di tích, danh lam thắng cảnh, lịch sử    vượt  biên  đâu,  vì  nó  là  đứa  con  có  hiếu,  nên
              địa lý để về kể lại cho tụi con nghe. Cho nên     không  muốn  đi  ra  nước  ngoài,  bỏ  lại  mẹ  già
              trong những giờ học của thầy về môn Sử Địa,       một mình. Nếu nó muốn đi ra ngoại quốc, thì
              tụi  con  đứa  nào  cũng  say  mê  nghe  thầy  kể   đã  đi  trước  ngày  30  tháng  04  rồi,  bởi  vì  hồi
              chuyện, không có đứa nào “cúp-cua” trốn học       trước  nó  làm  việc  cho  Mỹ,  nên  có  rất  nhiều
              hết.                                              điều kiện giấy tờ để lên phi cơ ra nước ngoài.
                     Rồi hai thầy trò cùng cười, ít ra cũng tạo   - Thầy thương con thì nói như vậy, chứ thật ra
              được một chút niềm vui trong giây lát của một     mỗi người đều có cái số mạng, không ai giống
              thời kỷ niệm xa xưa.                              ai.
                     Thầy im lặng nhìn Xuân e ngại hỏi:
              - Rồi bây giờ con có tính gì chưa?                        Đến  thăm  thầy  nói  chuyện  cũng  đã  lâu,
              -  Con cũng  chưa biết  tính toán gì  hết,  với  lại   trông thầy có vẻ mệt, nên Xuân xin phép thầy
              hiện nay  con  đang trong thời  kỳ  bị  quản  chế,   đi về. Thầy đứng lên nắm tay Xuân bịn rịn đưa
              nên  việc  đi  đứng  tới  lui,  nói  chuyện  tiếp  xúc   chàng ra đến tận ngoài cửa, mà vẫn còn mãi lưu
              với người này người kia còn phải làm bản báo      luyến  chưa  muốn  rời.  Chàng  cảm  động  như
              cáo, cho nên rất là bất tiện. Thôi thì cũng nên   thấy lòng mình tái tê chua xót thương cho thầy,
              nghỉ ngơi một thời gian rồi hãy tính, với lại mẹ   trong tuổi  già  bóng xế  sống cô quạnh có  một
              con thì cũng đã lớn tuổi rồi, cần có người bên    mình.  Thầy  cầm  tay  chàng  xoa  xoa  nhẹ  nhẹ,ï
              cạnh để chăm sóc.                                 giọng nói nghẹn ngào trong nước mắt.
                    Chợt  nhớ  đến  gói  quà  của  mẹ  gởi,  chàng   - Mấy chục năm suốt cuộc đời đi dạy học của
              nói:                                              thầy, con là một trong những đứa có tình nghĩa
              - Thưa Thầy, sẵn đây mẹ con có gởi biếu thầy      sâu đậm nhứt, làm cho thầy rất an ủi trong tuổi
              một     bịch     trà    uống      lấy    thảo.    già của thầy.
                    Vì  là  chỗ  thân  tình  quen  biết  mấy  chục
              năm, nên thầy cũng không khách sáo nói:                  Một phút yên lặng đau lòng bịn rịn trôi qua
              - Ờ, về nói với mẹ con thầy cám ơn.               trong  tâm  tư  nặng  trĩu  của  hai  thầy  trò.  mỗi
                    Thầy  nhìn  ra  cửa  mặt  thoáng  buồn,  hình   người một suy nghĩ riêng, nhưng cuối cùng vẫn
              như Thầy đang khóc.                               là  cái  đau buồn  chung cho vận nước nỗi  trôi.
                                                                Rồi  đây  trong  những  ngày  tháng  sắp  tới,  đất
              - Thầy đã đi dạy học cả đời hơn 40 năm, cái       nước quê hương dân tộc này rồi sẽ đi về đâu!
              đau buồn nhất của thầy là bao nhiêu năm tâm
              huyết của thầy, muốn thấy tụi con sẽ gầy dựng            Thầy  buông  tay  Xuân  ra,  vỗ  nhẹ  trên  vai
              bồi  đắp  một  đất  nước  giàu  mạnh,  dân  chúng   chàng  nói  như  trong  lòng  vẫn  còn  nhiều  vấn
              được phú cường. Nhưng không ngờ, rồi giờ đây      vương nói:
              tất  cả  đều  mất  hết,  thật  là  uổng  công  như  đổ




              Hội Ngộ Liên Trường Kiên Giang 2019                                                                                              Trang 183
   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190   191