Page 182 - Đặc san HNLTKG 2019
P. 182
Lượm
nó nói ở Tân Hiệp thì tui hỏi tới, khi nó nhắc
chị Minh thì tui mới nhớ chuyện hai con nhỏ
thắt bính. Thằng Lượm lúc tôi rời khỏi Tân
Hiệp chỉ có 7 tuổi thôi chắc gì nó nhớ tới tui
nổi nên tui làm bộ hỏi nó:
- Hồi nhỏ em có biết cái người trùng tên với tôi
đến Tân Hiệp ở trọ đi học, nhà trọ gần chùa
phật không?
Thằng Lượm vừa gãi gãi mớ tóc quắn dính
khắn cái da đầu đen thui vừa trả lời:
- Nhớ chớ sao không anh. Ảnh là người duy
nhất chịu chơi chung với em mà.
- Bây giờ anh ta ở đâu?
Thằng Lượm cặp mắt mơ màng nhìn ra cửa
phòng trả lời: Noãi Buoàn Muøa Haï
- Hơn hai chục năm rồi em đâu có gặp lại. Hồi
còn ở Việt Nam nghe nói ảnh làm thầy giáo mà
dạy ở đâu chị Minh còn tìm hổng ra, em làm gì
mà biết được…
Thằng Lượm làm với tôi được vài năm, không
biết nó thấy ai đi nhặt giấy carton đem bán cho
người ta để recycle. Lúc đó hãng tôi không còn
mua bò nguyên con đem về xẻ thịt nữa mà mua
thịt thùng, nên carton nhiều vô số, nó nhờ tôi
xin cho nó được lượm đem bán. Thấy ý kiến
hay có lợi cho hai bên. Gallo khỏi trả tiền công
bỏ rác, thằng Lượm bán phế liệu có thêm tiền.
Ông chủ tịch đồng ý để dành riêng cho nó độc
quyền thu lượm carton trong hãng.
Thằng Lượm ban đêm xịt nước rửa máy, ban
ngày bỏ ra mấy tiếng đồng hồ lượm carton bán,
vậy mà trừ tiền xăng tiền cầu ngày nào nó cũng
lụm hơn 50$ tiền tươi bỏ túi. Mấy năm sau là
nó giàu chạy Acura mới cáo đi làm. Thấy chiếc
Mercury Tracer cũ xì của tui nó lắc đầu:
- Anh đổi xe mới đi. Xếp gì mà chạy chiếc xe
thấy ghê luôn.
Tui cười cười trả lời:
- Làm chưn thôi mà, xe nào chạy được thì cứ
chạy. Đổi xe tốt chi cho tốn tiền bảo hiểm
Hội Ngộ Liên Trường Kiên Giang 2019 Trang 179