Page 185 - Đặc san HNLTKG 2019
P. 185
Ông Giáo Già và Người Lính Tù
- Con là thằng Xuân, học trò của thầy đây.
- À, thằng Xuân lực sĩ Kiến Càng, có phải
không?
Chàng mĩm cười mà cái miệng thì méo
xẹo, như chua chát cười không nổi, vì thầy còn
nhớ đến cái tên biệt hiệu của mình.
- Dạ thưa Thầy, là con,
Thầy đi lần tới cái bàn ăn cơm, khòm
người xuống kéo cái ghế ra ngồi.
- Con được thả ra hồi nào đó.
- Thưa thầy mới hôm tuần rồi.
- Nhanh quá, mới đây mà đã gần bốn năm rồi.
Con bây giờ nhìn thấy vẫn còn khoẻ mạnh như
hồi xưa, nhưng đen quá, giống như mấy người
Miên.
Thái Phước Thiện - Thưa Thầy, hằng ngày đi lao động ở ngoài,
đốn cây tràm cất nhà, đào đất đấp đường rất
Đ cực khổ vất vả, nhưng nếu người tù nào chịu
khó đi tìm kiếm đồ ăn thêm, mò mẫm dưới
đồng ruộng thì không đói. Ở dưới rừng U-Minh
ứng trước sân nhà thầy giáo Vân,
cảnh vật vẫn không thay đổi, chỉ có lưa thưa Miệt Thứ, cá mắm, rùa, chim chóc đầy trong
mấy cây bông vạn thọ còi cọc không người rừng, nhổ lên một gốc tràm, dọn đám cỏ thì tha
chăm sóc, lâu ngày những nhánh bông như xơ hồ mà bắt.
xác trơ cành, tường vôi phủ đầy nhiều rêu xanh. - Thế mấy người quản giáo, Công An canh gát
Chàng bước lên mấy bậc thang đi vào trong họ không cấm hay sao?
nhà, đồ đạc trống trơn, có lẽ thầy phải bán để - Thưa Thầy có, lúc đầu họ ngăn cấm rất
có tiền mua gạo ăn sống qua ngày! Từ ngày nghiêm khắc, không cho lấy ăn bất cứ một món
Cộng Sản miền Bắc vô xâm chiếm miền Nam, thứ gì, nhưng dần dần họ cũng dễ dãi không
mọi nhà ai có cái gì bán được thì bán, để không còn khó khăn nữa. Từ khi bị đưa đi tập trung tù
thôi bị đánh tư sản mại bản, gán ép cái tội tư cải tạo ở dưới U-Minh, thì tụi con mới có dịp
bản bốc lột xương máu của nhân dân. Thôi thì được gần gũi tiếp xúc với dân chúng ở đây,
cứ bán đi cho được nhẹ tội, ít ra cũng còn có thấy họ rất là đáng thương và tội nghiệp vô
tiền mua cơm gạo nuôi sống gia đình. cùng! Ngày xưa mỗi khi ở trong làng xã có
người bị bệnh, thì cách chữa trị của họ rất là
Đang đứng nhìn chung quanh trước sau, thô sơ, chỉ vỏn vẹn vài thứ lá cây rừng để mà trị
cảm thương cho thầy tuổi đã ngoài 80, mà vẫn liệu... Câu châm ngôn bình dân truyền khẩu của
còn chưa được yên nghỉ hưu an hưởng tuổi già. họ là “Sống nuôi, chết đi theo Ông theo Bà”, đó
Từ trong nhà sau thầy đi ra, dáng vẫn mập phì là tôn chỉ phương châm rất bình dân của họ.
như xưa, nhưng bước chân đi đứng khó khăn, - Nói cho đúng ra, cũng nên thông cảm cho họ,
có vẻ như mệt mỏi mang nhiều bệnh trong bởi vì trong thời kỳ có chiến tranh, họ phải bám
người. Tướng đi chậm chạp hai chân bị yếu, trụ vào cuộc đất của họ, do ông bà cha mẹ để
đôi mắt quần thâm như bị bệnh mất ngủ lâu lại từ bao nhiêu đời. Nếu bắt buộc họ phải bỏ
ngày. Thầy đi tới nhìn Xuân nheo nheo con mắt nhà cửa ruộng vườn ra đi tản cư thì họ không
hỏi: đành. Cho nên, nếu phải ở lại, thì họ chỉ có một
- Đứa nào đến thăm thầy đó?
con đường duy nhất và không còn con đường
Xuân nghẹn ngào thưa: nào khác để mà lựa chọn, là phải đi theo mấy
Hội Ngộ Liên Trường Kiên Giang 2019 Trang 182