Page 56 - Đặc san HNLTKG 2019
P. 56
Kỳ Thi Đầu Đời
Ông cậu tôi mê truyện Tàu dữ lắm, nhà ông có nhà tôi thì không có tiền nên 5 giờ sáng má tôi
đủ các loại truyện từ Tam Quốc Chí, Tây Du đã chiên cơm cho tôi ăn rồi, nhưng mấy hột
Ký, Tam Hạ Nam Đường, Xuân Thu Chiến cơm đó sau hơn 7 giờ nó đã biến mất trong bao
Quốc, Tiết Nhơn Quý... tử vì thế tôi cũng hơi đói bụng, nhưng không có
tiền trong túi tôi đành núp ngoài cửa quán chứ
Tôi ở đó một năm, đọc đi đọc lại tủ truyện của
ông nhiều lần, nên những nhân vật trong truyện không dám vào. Cô Nhiên sau khi điểm danh
tôi nhớ rõ lắm, tôi thích Gia Các Khổng Minh thấy thiếu một đứa thì dáo dác đi tìm, khi thấy
với những sách lượt thần kỳ, ghét Bàng Quyên tôi đang lấp ló ngoài cửa, cô ra hỏi:
gian manh phản bạn, thích Na Tra tuổi nhỏ mà - Sao em không vô ăn rồi còn đi về, ở ngoài
phép thuật cao cường, chịu ông Khương Tử nầy làm gì ? Trưa lắm mình mới về tới nhà em
Nha kiên nhẫn ngồi câu cá chờ thời..v..v.. nhịn đói không nổi đâu.
Tám tuổi thì ba má tôi lại đem anh em chúng - Thưa cô! Em ăn rồi.
tôi lên bờ và gởi cho bà Tám là em ruột ông Cô Nhiên cười nói:
ngoại tôi trên xã Mong Thọ. Vậy là tôi phải đổi
trường và vào học ở trường Sơ Cấp Mong Thọ. - Mấy em mới vừa thi xong là cô dắt lại đây
Trường nầy chỉ có vỏn vẹn 3 lớp, và tôi được liền. Em ăn hồi nào mà cô không hay vậy?
xếp vào học lớp ba. Tôi rụt rè trả lời:
Phụ trách dạy lớp đó là một cô giáo rất đẹp và - Thưa cô! Trước khi đi má em có chiên cơm
rất hiền. cho em ăn rồi, bây giờ còn no lắm, thôi em để
Cô Nhiên khi ấy còn trẻ lắm, cũng có thể là chiều về nhà ăn chung luôn.
mới vừa ra trường với nhiệm sở đầu tiên. Ở - Vậy cũng được, nhưng em phải vô trong đó
thôn quê học trò thường được đi học trễ vì vậy mà ngồi chờ, chừng nào về cô khỏi mất công đi
lớp tôi học toàn là những anh chị lớn hơn vài tìm.
tuổi, to xác hơn tôi nhiều cho nên cô giáo xếp
tôi ngồi đầu bàn nhứt . Tôi bước theo cô vào quán, 15 người kia đã
ngồi chật kín mấy cái bàn của quán ăn rồi, chỉ
Cuối năm học cả bọn tôi phải ra Tân Hiệp thi có bàn của cô giáo thì không có đứa nào dám
vào lớp nhì. Một số anh chị to con, lớn tuổi bỏ ngồi ké. Tôi đứng xớ rớ chưa biết ngồi đâu thì
học không đi thi. Cô Nhiên dắt 16 đứa bọn tôi cô Nhiên kéo tay tôi chỉ cái ghế kế bên:
lần đầu tiên ra chợ quận thi lên lớp. - Em ngồi xuống đi, đứng xớ rớ ở đó làm gì?
Sáu giờ sáng là chúng tôi tụ họp trước cổng - Thưa cô! Em không dám ngồi chung với cô
trường cô tôi đã chờ ở đó trước. Cô đến khuyến đâu.
khích tinh thần từng người một, với những anh
chị lớn xác thì cô nói: Cô giáo cười hồn nhiên nói lớn cho cả bọn
cùng nghe:
- Các em lớn nhất lớp, ráng cố gắng làm bài để
cho tụi nhỏ noi gương - Tại sao không có em nào dám ngồi chung bàn
với cô hết vậy? Cô có ăn thịt đứa nào đâu mà
Với những tên nhóc tì như tôi thì cô dặn: tụi em phải sợ?
- Em nhỏ nhất lớp, ráng thi đậu hạng cao cho
cô hãnh diện nghen... Tôi bị bắt buộc ngồi chung bàn với cô nên vừa
run vừa sợ không dám nhìn qua ngó lại xem tụi
Mỗi đứa chúng tôi cô đều có một câu khuyên bạn đang ăn uống những thứ gì mà chỉ nhìn
bảo riêng. xuống đất. Cô Nhiên thấy vậy hỏi:
Thi xong, trước khi lên xe về nhà, cô dắt chúng - Em! Hôm nay làm bài được hông vậy?
tôi vào quán ăn ở trong chợ Tân Hiệp, các anh
chị lớn người gọi cơm, bún, bánh mì thịt, còn Nghe cô giáo hỏi tôi ngẩng đầu lên trả lời:
Hội Ngộ Liên Trường Kiên Giang 2019 Trang 54