Page 58 - Đặc san HNLTKG 2019
P. 58
Kỳ Thi Đầu Đời
chánh tỉnh Kiên Giang thằng Mạnh nói: Biết nhà và nhiệm sở của cô mình, vậy mà tôi
- Ê! Long lãnh lương xong 2 thằng tao theo quên bẵng đi chưa một lần ghé lại thăm để trả
mầy về nhà chơi cho biết nghen? Rồi sáng mốt món nợ dĩa cơm sườn tình nghĩa, mặc dù hằng
tụi mình về Xẽo Rô luôn. tháng đều đặn tôi vẫn chạy xe ngang qua
trường cô dạy để đi lãnh lương.
Thằng Bé thì không đồng ý.
Rồi vận nước đổi thay, cuộc đời thay đổi, tôi
- Mong Thọ có khác gì Miệt Thứ đâu mà đòi vô
chơi? Ba đứa mình mướn khách sạn tại chợ ở theo bạn bè vượt biển bỏ nước ra đi, phải đến
chơi đêm nay tới chiều mai rồi về luôn. đúng chu kỳ 13 năm sau tôi mới trở về thăm lại
cô mình.
Tôi lên tiếng phân đôi giữa 2 đứa bạn:
Cầm gói quà dán kín trong tay cô Nhiên cười
- Tao phải về thăm nhà mới được, đứa nào nói:
muốn vô chơi thì tao chở cho, còn muốn ở lại - Em trả tiền dĩa cơm lại cho cô à ?
thành phố thì trưa mai tao ra khách sạn rước rồi
cùng về Xẽo Rô luôn. - Thưa cô! Không đâu, dĩa cơm đó không có gì
sánh với nó được. Gói quà nầy chỉ là em muốn
Nghe ba thằng tôi bàn cải um trời cô đồng bày tỏ lòng mình với cô giáo ngày xưa thôi mà
nghiệp đứng phía trước quay lại nhìn.
Tôi giật mình, sao mà giống cô giáo của tôi Cô giáo tôi tiếp tục cười:
quá. Tôi lên tiếng hỏi: - Vậy thì cô cũng chỉ để nó trong tủ kiếng mà
chưng chơi vì đó là tấm lòng của học trò mình,
- Xin lỗi! Cô có phải là cô Nhiên đã dạy ở
Mong Thọ hơn mười năm trước không? đã gần 30 năm sau mà nó vẫn còn nhớ cô giáo
cũ...
Mười ba năm sau cô giáo không có gì thay đổi,
chỉ là tuổi đời chồng chất nhiều hơn một ít mà Trường Sư Phạm ở Việt Nam bây giờ đào tạo
thôi, còn đứa học trò nhỏ tí ngày xưa thì đã ra những cán bộ giáo dục, không đào tạo ra
thành đồng nghiệp nên cô không nhận ra. Cô những cô giáo, thầy giáo như cô tôi ngày xưa
nhìn tôi chăm chăm từ đầu tới chân rồi mới trả nữa, cho nên các bạn đừng thắc mắc tại sao lại
lời: có những đứa học trò dám đánh cả thầy cô của
- Ừ! Đúng rồi, tôi đã dạy ở đó 4 năm rồi mới mình để họ phải vào nhà thương...
xin về cầu Quây, còn thầy là ai mà biết tôi vậy? Chẳng qua là...
Tôi mừng quá vội bước tới cúi đầu chào:
- Thưa cô! Em là đứa học trò nhỏ mà khi cô dắt LANH NGUYỄN
đi thi lên lớp nhì ở Tân Hiệp, nó đã đớp mất
của cô hơn một dĩa cơm sườn...
Tôi chắc là học trò tâm đắc nhất trong đám
nhóc tì ở Mong Thọ của cô nên vừa nhắc
chuyện cũ là cô nhớ ra liền:
- Long hả? Mèn ơi! Lớn quá rồi, làm sao mà cô
nhận ra em được. Đi dạy hồi nào vậy? bây giờ
đang dạy ở đâu?
Cô thì cứ liên tục hỏi, còn trò thì chỉ trả lời mà
hồn thì trở về những ngày vui vẻ vô tư của thời
con nít chưa hề biết phá phách...
Hội Ngộ Liên Trường Kiên Giang 2019 Trang 56