Page 57 - Đặc san HNLTKG 2019
P. 57
Kỳ Thi Đầu Đời
- Thưa cô! Bài thi dễ lắm, em làm còn dư giờ - Cô ăn trước đi em còn no chưa có đói đâu.
quá trời luôn.
Bà chủ quán lại đem ra một dĩa khác còn lớn
Tôi chưa dứt lời thì bụng kêu rột rột. hơn và thịt nhiều hơn, hấp dẫn hơn làm tôi
muốn chảy nước miếng. Cô tôi ra lịnh:
Cô Nhiên cười cười:
- Dĩa cơm đó em mà ăn không hết thì phải trả
- Em đói bụng rồi phải không? tiền, còn em ăn hết thì cô sẽ trả cho. Thôi ăn lẹ
Tôi chống chế: đi các em khác đã ăn xong rồi chỉ còn hai cô trò
mình thôi.
- Thưa cô! Hổng phải đâu, em thường bị như
vậy mà. Thú thiệt với các bạn nhà tôi lúc đó nghèo lắm,
quanh năm suốt tháng chỉ biết có cá, mắm,
Cô tôi không nói gì chỉ lặng lẽ đến bên bà chủ chuột và rau mà thôi, thịt heo thì mỗi năm đến
quán nói nhỏ những gì không rõ, một lúc sau bà Tết mới được ăn còn ngày thường thì không
chủ đem ra một dĩa cơm sườn để trước mặt. bao giờ rớ tới vì thế khi mà cô giáo tôi vừa ra
lịnh xong là tôi ra tay
cấp kỳ, trong tíc tắc
dĩa cơm sườn kia đã
nằm gọn trong bụng
tôi rồi.
Thấy tôi nhỏ con mà
ăn mạnh hơn người
lớn, cô tôi lấy cái dĩa
không sớt bớt gần
phân nửa phần cơm
của mình rồi nói:
- Em ăn tiếp dùm cô
đi, cô hơi mệt, chắc là
ăn không nổi đâu...
Cho đến bây giờ tôi
Má tôi chỉ đưa cho tôi có 2 đồng bạc để đi xe. vẫn tự hỏi "Không
Lượt đi trả hết một đồng rồi, đồng còn lại phải biết cô Nhiên vì kiêng ăn, sợ mập muốn giữ
để dành cho lượt về vì vậy tôi sợ lắm nên nhìn cho thân hình lúc nào cũng gọn đẹp hay là cô
cô Nhiên nói: tội nghiệp cho đứa học trò nghèo mà ham ăn
như tôi "...
- Thưa cô! Em không có gọi mua cơm mà sao
người ta đem ra vậy? Má em cũng không có Cô tôi thì thương những đứa học trò của mình
cho tiền đem theo. như thế, còn đám nhóc chúng tôi sau kỳ thi,
đứa lên lớp thì ra Tân Hiệp học, đứa phải ở lại
lớp có khi mắc cỡ nghỉ học luôn.
Nói xong tôi đứng vậy định đi ra để khỏi bị Tựu trường năm sau tôi không còn học với cô
phiền phức với dĩa cơm sườn hấp dẫn đó. Cô nữa nhưng thỉnh thoảng một vài tháng tôi cũng
Nhiên vò đầu tôi nói nhỏ: có ghé thăm cô nhưng rồi không biết từ khi nào
tôi quên mất cô của mình, quên luôn dĩa rưởi
- Cô mua cho em đó.
cơm sườn tình nghĩa đó, cho tới 13 năm sau,
Tôi vừa thèm ăn vừa mừng quýnh trong bụng khi tôi và hai đứa bạn đồng nghiệp đang xếp
nhưng vẫn phải từ chối: hàng chờ lãnh lương ở phòng tài vụ của sở học
Hội Ngộ Liên Trường Kiên Giang 2019 Trang 55