Page 75 - Đặc san HNLTKG 2019
P. 75

Sài Gòn ơi, nhớ thuỡ nào


               rằng  là  trước  cái  bót  chánh,  không  phải  chỉ   chỏng  đít  cong  lưng  đưa  tay  mò  mò  về  phía
               một mà thường là nhiều cảnh sát đứng gát ( gát    trước,  hai  ba  lần  như  vậy.  Tôi  mới  hỏi  ảnh
               hay rình? ), mổi người sau một góc cây kế tiếp    chuyện gì vậy? Ảnh mới nói hồi nảy xe chạy
               nhau, hể mình vuột được người trước thì người     vồng quá, cái đèn văng mất rồi!
               sau nhảy ra chận đầu, anh Tư ảnh ngại là vậy
               đó. Tôi không nhớ tài thuyết phục của tôi hồi             Trời  đất!!...Cái  đèn nầy ác  thiệt!  Hồi
               đó như thế nào mà rốt cuộc, ảnh cũng nổi máu      nảy đã không chụi cháy, bây giờ lại văng mất
               anh hùng mà nghe theo. Bèn đi ngã Trần Hưng       đi, thiệt là làm khó làm dể anh em tôi đũ điều.
               Đạo.                                              Rồi đây, biết ăn làm sao, nói làm sao mà trả xe
                                                                 cho  anh  Hai  đây??  Ảnh  cưng  chiếc  xe
                       Khi chạy ngang qua bót, quả thật nghe     lắm...Khổ  thât!...Khổ  thật rồi!...Chết  một  cửa
               tiếng tu huýt thổi hoe hoe. Thật ra trong tiếng   tứ rồi...!
               ồn  ào  của  xe  cộ  lưu  thông,  cộng  thêm  tiếng
               bạch bạch của chiếc mobylette, chỉ nghe văng              Nhưng xét cho cùng thì đây là vấn đề
               vẳng như dế kêu. Mà không biết lính thổi ai,      của anh Tư, không phải của tôi. Ảnh lớn, ảnh
               có lẻ là mình, có lẻ là người khác, cũng có lẻ là   mượn xe ảnh chạy thì ảnh đem trả xe, nói sao
               họ  vui  miệng  thổi  chơi,  đứng  đây  một  mình   với anh  Hai thì nói, tôi vô can. À à, phải rồi,
               nhớ vợ nhớ con ở  nhà lo sửa soạn Tết, phấn       tôi  nhớ  lại  rồi...,hồi  nảy  ảnh  lấy  tay  đập  đập
               khởi  trong  lòng  mà  chu  miệng  thổi  cho  vui,   lên cái đèn, tại vậy mà nó mới lỏng ốc sút ra
               như người ta huýt  sáo vậy. Mà có phải  là tu     văng mất. Như vậy là trách nhiệm hoàn toàn
               huýt thổi hay không, hay tại mình có tịch thì     về ảnh, tôi không có gì hết. Nghĩ như vậy nên
               nhúc nhích, đang sợ gặp lính mà thấy  lính ló     tôi yên trí tiếp tục nhìn cảnh vât chung quanh.
               đầu ra, hoãng hồn mà tưởng tượng nghe hoét        Còn anh Tư, chắc là ảnh tởn rồi, ( tởn cũng có
               hoét?                                             mà  buồn  lòng  cũng  có,  mất  cái  đèn  không
                                                                 buồn sao được, hết ham vui rồi ) nên tới ngã
                     Trung thành theo đường lối đã định, anh     tư,  ảnh  quẹo  tay  mặt  rồi  tới  đường  Nguyển
               Tư  lách  xe  ra  giừa  lộ,  vặn  ga  vọt.  Brụm...   Trải, quẹo tay trái đặng về Phú-Lâm. Ảnh lo
               Brụm...Brụm...  Gặp  lổ  cũng  càng,  gặp  mô     xa cũng phải, bởi vì đường Trần Hưng Đạo khi
               cũng lướt. Chiếc xe nhảy dựng cà tưng. Đường      vô  tới  địa  phận  Chợ-Lớn,  đổi  thành  đường
               Trần Hưng Đạo tuy là đại lộ, nhưng cũng lồi       Đồng  Khánh,  bán  buôn  tấp  nập,  cao  lâu  tửu
               cũng lỏm,chớ đâu có bằng phẵng như ván gỏ         quán  dẩy  đầy,  thế  nào  cũng  có  cảnh  sát  gát.
               đâu. Cậy anh Tư cứng tay lái, tôi đốc  thêm , ``   Chuyến nầy mà vọt cảnh sát lần nữa thì dám
               vọt!, vọt anh!, vọt! ``. Ảnh cong lưng mà vọt.    văng  mất  thêm  cái  vè  xe  hay  cái  bánh  xe  gì
               Tôi  ngồi  phía  sau  rạp  mình  ôm  chặc  eo  ếch   lắm,  không  chừng  văng  tuốt  luôn  thằng  em
               ảnh,  miệng  cứ  la  bài  hải  ``  vọt,  vọt  ``  như   ``báo hại`` đang ngồi ở đàng sau nữa là khác. (
               két kêu .  Chiếc  mobylette phóng  hết  ga, nhồi   Quí vị sẽ thấy, ảnh nói tôi báo hại ảnh ! )
               lên  sộc  xuống như  canot  trợt  sóng  trên  mặt
               nước. Chợt nghe như có tiếng kêu lẻng kẽng                Đường Nguyển Trải ban đêm vắng vẻ,
               trên  mặt  đường,  nhưng  trong  lúc  đang  chạy   đèn đuốc lưa thưa, không có cảnh sát. Chúng
               giặc, tâm thần bấn loạn, không có đứa nào để      tôi biết rỏ là vì hằng ngày đap xe đap đi học
               ý. Mà dù có để  ý, cũng sợ lính bắt thấy mồ,      trên  con  đường  nầy,  từ  Phú-Lâm  tới  trường
               đâu có dám dừng lại mà coi. Vã lại, chiếc xe      Taberd, kế  bên nhà  thờ  Đức  Bà.  Hai  anh  em
               vẫn  cứ  vọt  ào  ào,  vọt  nhanh,  vọt  mạnh,  vọt   im  lặng,  mổi  đứa  một  tâm  tư.  Tôi  ngồi  phía
               ngon lành.                                        sau hưởng gió mát trăng thanh, đầu óc nghĩ hết
                                                                 chuyện nầy tới chuyện nọ. Nghĩ tới đi chợ Tết
                       Qua  khỏi  ngã  tư  Cộng  Hòa,  anh  Tư   hồi  chiều,  tôi  hã  dạ lắm,  bởi  vì  năm  nào  mà
               giảm tốc độ. Chợt tôi thấy ảnh chổng đít, cong    không có đi chợ Tết Bô Na, chợ hoa Nguyển
               lưng  đưa  tay  mò  mò  về  phía  trước.  Rồi  lại   Huệ, coi như  năm đó không biết chợ Tết Sài-



               Hội Ngộ Liên Trường Kiên Giang 2019                                                                                              Trang 73
   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79   80