Page 76 - Đặc san HNLTKG 2019
P. 76
Sài Gòn ơi, nhớ thuỡ nào
Gòn. Nghĩ tới vụ chạy cảnh sát rượt hồi nảy, Tao nói đi ngã nầy... mầy đòi đi ngã kia... Mầy
đã thiệt là đã . Nghĩ tới cái đèn khi không văng xúi tao... Tao hổng đi mầy nói tao nhát...``
mất thật là vô duyên, phải chi không có
chuyện nầy thì anh em tôi vui biết mấy, giờ Kể từ đó, sau khi anh Tư trả xe bình
nầy đang hí hố kể công với nhau, chớ yên, anh em tôi hay nhắc câu `` Tại mầy xúi
có đâu tâm tư nặng trủi như vầy. Vọt cảnh sát tao, tao hổng đi mầy nói tao nhát `` để cười
là cả một chiến công, mất cái đèn làm cụt chơi. Theo lời anh Tư thuật lại, ảnh đem trả xe
hứng. Nghĩ tới anh Hai chiều chiều đi làm về, ( tôi trốn biệt, để ảnh đi một mình ), khai thiệt
mặc quần xà lỏn áo thun lá, lấy giẻ lau chùi là lở làm mất cái đèn. Anh Hai cười hì hì nói ``
chiếc xe, nhứt là mấy chổ có xi bạc như cái không sao``, rồi ảnh ( anh Hai ) đi xuống Chợ-
khoang để gắng kiến của cái đèn, ảnh chùi tới Lớn, lục trong mấy tiệm bán đồ lặc-xon ( danh
chùi lui sáng dới. Bây giờ cái đèn nó mất rồi, từ lặc-xon nầy, không biết do tiếng tàu hay
lấy đâu mà chùi... Phải chi hồi nảy đừng đi tiếng tây mà ra ), kiếm được một cái đèn củ
ngã Trần Hưng Đạo thì yên rồi... Nhớ lại hình còn mới, giống hệt cái đèn củ trước, mua về
ảnh anh Tư chổng đít chổng khu ráng mà vọt, gắng lên xe, rồi chiều chiều như thướng lệ, lấy
chưa kịp mừng thoát khỏi nạn lính thì lại dính giẻ lau chiếc xe cho tới khi nào chị Hai kêu vô
ngay nạn cái đèn, thiệt là cái số chạy trời ăn cơm mới chịu ngưng. Thĩnh thoãng ảnh
không khỏi nắng. Rồi lại hình dung bộ tịch biểu anh Tư với tôi`` lấy xe đi chơi đi``. Tụi
lúng ta lúng túng, ấp úng ấp a của ảnh khi đem tôi có mượn xe đi dạo phố và đi coi hát bóng
trả xe, lúc mượn thì trâu khõe đem trả thì trâu mấy lần...
què, không lúng ta lúng túng sao được. Tội Rồi tôi lớn lên, cưới vợ. Vợ chồng tôi
nghiệp ảnh quá. Cũng tại muốn thi gan với cũng hay lấy câu `` tại mầy xúi tao...`` mà đổ
cảnh sát cho rỏ mặt anh hào, cũng tại số xui bị thừa nhau. Có đều là hể đổ thừa dởn đổ thừa
cái đèn nó chơi ác nó văng mất tiêu không một chơi thì nói câu nầy. Chớ đổ thừa thiệt thì
lời từ giã..., cũng tại nghe lời tôi...(.. í, í, đừng dùng những câu nặng nề kém vui vẽ hơn
có nhắc tới vụ nầy, ảnh nhớ lại ảnh đổ thừa nhiều. Có lần vợ chồng tôi cải nhau, đổ thừa
mình !...) Nghĩ tới đây, tôi tức cười quá, nín thiệt, tôi quen miệng thốt ra câu đó, cả hai
không được.
cùng bật cười, đổ thừa thiệt thành đổ thừa
Tôi cười mà ráng không cho ra tiếng, chơi, vui vẽ trở lại.
chĩ cười ậm ực trong lòng, làm cả thân mình Trên đây là một kỷ niệm thời niên
rung rinh. Cái tay tôi ôm eo ếch ảnh, cái ngực, thiếu. Bây giờ thì:
cái bụng tôi đụng lưng ảnh đều rung rinh. Cái
bụng ảnh nghe tay tôi rung rinh, cái lưng ảnh Sáu lăm năm đã trôi qua
nghe ngực và bụng tôi rung rinh, ảnh biết là tôi Trước gương xem mặt tóc đà trắng phao
cười. Tôi đoán là ảnh đổ quạu. Đoán thôi chớ Sài-Gòn ơi, nhớ thuở nào
không chắc, bởi vì ảnh quay mặt lại nói vài Bao nhiêu kỷ niệm, biết bao nhiêu tình
tiếng thì phải quay trở ra trước mà lái xe, chớ
không, xe đụng chết hết hai đứa còn gì. Vã lại
tranh sáng tranh tối, hể chạy qua cột đèn thì
sáng, qua khỏi cột đèn thì tối, thành ra tôi
không thấy rỏ mặt ảnh. Trong tiếng lẻng kẻng
lạch bạch của chiếc mobylette, cộng với chu
kỳ quay qua quay lại của anh Tư, tôi nghe
tiếng được tiếng mất như vầy:
``Tao rầu thấy mồ mà mầy cười ... Mầy
cười tao đau khổ hả... Cũng tại mầy báo hại ...
Hội Ngộ Liên Trường Kiên Giang 2019 Trang 74