Page 13 - Học Từ Thất Bại
P. 13
Khi chuẩn bị lên máy bay tại sân bay để trở về nhà, một
người bạn của mục sư Chris – người lái xe cùng chúng tôi –
muốn tặng tôi một món quà: khẩu súng ngắn Beretta.
Anh bảo rằng: “Cái này dành tặng cho Margaret, để cô ấy
cảm thấy an toàn khi anh đi công tác”.
Tôi có những người bạn rất hiểu biết về súng ống. Một số
người hay đi săn. Vài lần tôi cũng từng đi săn với bạn bè. Tôi
dùng súng trường và súng săn, nhưng thật sự tôi không hiểu
mấy về súng. Và thú thật là tôi không quá quan tâm, tôi
không thích mà cũng chẳng ghét súng. Chỉ là ít khi tôi nghĩ
đến chúng. Tôi không phải chuyên gia kỹ thuật nhưng tôi
biết khẩu súng này là món quà được trao bằng cả tấm lòng
nên tôi đã nhận và cất vào cặp tài liệu của mình.
Sau khi hạ cánh, viên phi công nhận xét là khẩu súng rất
đẹp và hỏi tôi: “Ông có biết cách lên đạn không?”.
Tôi trả lời: “Tôi không biết”.
Anh ấy nói: “Vậy để tôi làm cho”.
Anh ấy lên đạn, đảm bảo rằng khẩu súng đã được khóa an
toàn và đưa trả cho tôi. Tôi cất lại vào cặp rồi về nhà.
Và rồi tôi quên béng mất nó.
Mấy ngày sau đó, tôi vô cùng bận rộn. Tôi có buổi nói
chuyện với một nhóm lớn tại Dallas và tôi phải tập trung
toàn lực vào việc chuẩn bị sẵn sàng cho nó. Cũng có một
phút ngắn ngủi nào đó khi đang chuẩn bị bài giảng, tôi tự
nhủ “Mình phải nhớ bỏ khẩu súng đó ra khỏi cặp”. Nhưng lúc
đó tôi đang viết dở và không muốn bị ngắt giữa chừng vì
đang theo mạch viết. Thế là tôi nghĩ “Mình sẽ làm sau”.