Page 16 - Học Từ Thất Bại
P. 16
Những lời của Hugh Prather phù hợp với tôi một cách hoàn
hảo lúc đó: “Đôi lúc tôi phản ứng với việc vấp phải sai lầm
như thể tôi phản bội chính mình. Nỗi sợ hãi vấp phải sai lầm
của tôi dường như dựa trên một giả định ngầm rằng tôi gần
như hoàn hảo và rằng nếu tôi thận trọng hơn thì tôi sẽ
không bị trượt chân ra khỏi thiên đường như thế. Nhưng
một sai lầm chính là lời tuyên bố về cách thức tôi đang làm,
một đòn giáng mạnh vào cách thức mà tôi định làm, một lời
nhắc nhở rằng tôi đang bỏ qua thực tế. Khi tôi biết lắng nghe
những thất bại của mình, khi đó tôi đã trưởng thành.”
Hai chữ “thận trọng” là điều tôi rút ra được từ trải nghiệm
này. Sai lầm vẫn có thể cho phép chừng nào thiệt hại không
quá lớn. Hoặc như người ta vẫn nói ở Texas: “Nếu chưa bị
mất con bò thì bạn làm đổ bao nhiêu sữa cũng không sao!”.
Tôi bị thuyết phục rằng tất cả chúng ta chỉ cách sự ngu
ngốc có một bước chân. Đáng lẽ tôi đã bị “mất con bò” của
mình do rắc rối đó. Không ai trong chúng ta hoàn hảo đến
nỗi có thể không mắc phải một hành động ngớ ngẩn nào đó.
Và thứ mà ta phải mất cả đời để gây dựng rất có thể bị sụp
đổ chỉ trong chốc lát. Hy vọng của tôi là việc cố gắng cả đời
để sống trong sự chính trực sẽ đáng giá hơn một hành động
ngu ngốc.
May mắn là ngay khi câu chuyện trên được công bố, các
bạn tôi bắt đầu tập hợp lại và ủng hộ tôi. Bởi tôi biết chắc
người ta sẽ hỏi những câu hỏi về việc đó nên ngay lập tức tôi
đã kể về nó trên trang blog của mình, trang
JohnMaxwellonLeadership.com với bài viết tên là Người
khôn làm việc dại thì vẫn là kẻ dại. Những lời bình luận ủng
hộ của mọi người tràn ngập bài viết. Chúng thực sự đã nâng
đỡ tinh thần tôi rất nhiều.