Page 14 - Học Từ Thất Bại
P. 14
Thời gian trôi đi. Cuộc sống vẫn bận rộn. Tôi vẫn làm việc.
Và trước khi kịp nhận ra, thứ Năm đã tới và tôi đi đến sân
bay.
Nếu cùng khoảng tuổi tôi, có thể bạn sẽ nhớ nhân vật hoạt
hình có tên là Ngài Magoo. Đó là người cứ lang thang hết từ
nguy hiểm này tới nguy hiểm khác mà không hề bị thương
chút nào. Vài người bạn từng gọi tôi là Ngài Magoo. (Nếu
bạn chưa đủ tuổi để biết được Ngài Magoo thì có lẽ bạn sẽ
(1)
biết Forrest Gump . Bạn bè cũng gọi tôi như thế.)
Vào ngày thứ Năm đó, vào đúng cái khoảnh khắc tệ hại
nhất giống Ngài Magoo, tôi đi tới khu vực kiểm tra an ninh,
thả cặp tài liệu vào băng chuyền. Ngay khi vừa định bước
qua máy phát hiện kim loại, tôi chợt nhớ ra khẩu súng.
Trong lúc hoảng quá, tôi buột miệng thốt lên: “Có khẩu
súng trong đó! Có khẩu súng trong đó!”
Thực sự đây đúng là một trong những thứ ngớ ngẩn nhất
tôi từng làm. Tôi có cảm giác mình như một thằng ngốc. Và
tình hình còn bi thảm hơn khi có rất nhiều người ở khu vực
kiểm tra an ninh biết đến tôi, bao gồm cả người vận hành
màn hình thiết bị soi. Anh ấy nói rằng: “Ngài Maxwell, tôi
rất tiếc nhưng tôi phải báo cáo vụ việc này”. Tin tôi đi, kết
quả này chẳng có gì ngạc nhiên. Họ dừng mọi thứ lại, tắt
băng chuyền, còng tay tôi lại rồi dẫn tôi đi.
Hóa ra viên cảnh sát trưởng – người điền nốt báo cáo cảnh
sát cũng biết tôi. Anh ấy làm việc tập trung trong khoảng
một tiếng. Sau khi hoàn thành các thủ tục, anh ấy quay sang
phía tôi, cười và nói: “Tôi rất thích các cuốn sách của ông.
Tôi mà biết chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh này thì tôi
đã mang theo vài cuốn để ông ký tặng rồi”.