Page 21 - Học Từ Thất Bại
P. 21
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh biếm họa rằng ai đó đặt hộ
chiếu của mình vào một trong những chiếc ghế, như thể nó
là một hành khách vậy. Ôi trời, tôi thấy mình thật ngu ngốc.
Lúc nửa đêm, khi máy bay tới nơi, chúng tôi lên máy bay
và hướng tới Edmonton. Chúng tôi đến thành phố vào sáng
hôm sau, tôi đã có mặt trong buổi họp ngày hôm đó và tham
gia thuyết trình vào buổi tối. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tin tốt là chúng tôi đã giải quyết được vấn đề. Tin xấu là
cái giá để sửa lỗi đó là 20.000 đôla!
Ngày kế tiếp tôi bị mắc kẹt trong cảm xúc. Tôi liên tục tự
hỏi mình:
Vì sao một người đi lại kì cựu như tôi mà lại mắc lỗi sơ
đẳng đến vậy?
Tôi đã gây ra sự bất tiện như thế nào cho những người
phải rời buổi thuyết trình vào buổi tối hôm sau?
Sao tôi không nghĩ tới hộ chiếu sớm hơn 24 giờ, như vậy
tôi chỉ mất có vài trăm đôla thay vì hàng nghìn đôla như
thế?
Tôi sẽ làm gì nếu chúng tôi không tìm ra giải pháp?
Những ý nghĩ và câu hỏi đó cứ ám ảnh tôi mãi. Để có thể
(4)
hồi phục lại, tôi đã uống milk shake (thứ đồ uống giúp giải
khuây), đi bơi và cố gắng nghỉ ngơi. Tôi có cảm giác mình
như nô lệ cho chính những cảm xúc của mình.
Tôi thường xử lý các tình huống thất bại và sai lầm khá
nhanh nhưng lần này tôi cảm thấy không thoải mái lắm. Tôi
đã phải vật lộn để vượt ra khỏi nhà ngục do chính mình
dựng lên với những câu hỏi giả định nếu-thì. Hôm nay tôi có