Page 168 - Học Từ Thất Bại
P. 168
Khi người chủ của một cửa hàng xe đạp địa phương biết về
khả năng này, họ đã thuê Marshall. Họ đưa cho cậu một bộ
đồng phục phong cách nhà binh để cậu biểu diễn thủ thuật
và một số trò nguy hiểm trước cửa hàng. Vì bộ đồng phục
này mà dân địa phương gọi cậu là “thiếu tá”.
Lúc đó là đầu những năm 1890, xe đạp ở thời điểm đó
đang là mốt thời thượng. Tại thời điểm chuyển giao thế kỷ,
Hoa Kỳ có 75 triệu dân và 5.000 ô tô, nhưng có tới hơn 20
triệu xe đạp. Môn thể thao phổ biến nhất tại Hoa Kỳ và châu
Âu là đua xe đạp. Người dân yêu các cuộc đua và có tới hàng
chục nghìn người theo dõi, giống như việc mọi người xem
bóng đá ngày nay vậy.
Có tất cả các loại hình đua xe đạp. Một số là đua nước rút
trong khoảng một dặm. Một số khác đua đường dài. Có một
(1)
số ít các cuộc đua dài ngày, các cua-rơ chỉ ngủ khoảng một
giờ cho mỗi tám giờ đạp xe. Những cuộc đua dài ngày khiến
các cua-rơ mệt mỏi và thường dẫn đến chấn thương, đôi khi
là cả cái chết. Hàng nghìn người theo dõi những cuộc đua
này tại các thành phố lớn trên toàn Hoa Kỳ và châu Âu. Một
vài cua-rơ kiếm được rất nhiều tiền – gấp bốn lần một cầu
thủ bóng rổ chuyên nghiệp.
Để quảng bá cửa hàng bán xe đạp trong một cuộc đua xe
đạp phổ biến nhất, một trong số các chủ cửa hàng đã thuê
Marshall tham gia một cuộc đua 10 dặm.
“Tôi biết cậu không thể đi hết chặng”, ông ta nói với
Marshall lúc này đang hồi hộp, “chỉ cần đi được một đoạn
thôi cũng khiến đám đông hài lòng rồi, và cậu có thể quay
về ngay khi cảm thấy mệt.”