Page 206 - Học Từ Thất Bại
P. 206
Trong nhiều ngày sau, lòng tôi tràn ngập cảm xúc. Tôi cảm
thấy:
Ngu ngốc: Tôi tự hỏi làm thế nào mà một
người đủ thông minh để viết một cuốn sách lại
đủ ngu ngốc để vứt nó ở bên đường.
Lo âu: Việc tìm thấy cái cặp là vô vọng, nên tôi
đã dành nhiều giờ viết lại tất cả những gì có
thể nhớ được trong bản thảo. Sau vài ngày, tôi
kết luận mình có thể viết lại cuốn sách đó,
nhưng sẽ phải mất ít nhất sáu tháng. Và vì lúc
đó tâm trạng tôi rất tệ, tôi cảm thấy chắc chắn
rằng nó sẽ không được hay như bản đầu tiên.
Áp lực: Không có cách nào để kịp thời hạn của
nhà xuất bản. Tôi đã lãng phí quá nhiều thời
gian. Giá mà tôi đã làm một bản dự phòng.
Tuyệt vọng: Tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Nếu tôi không thể viết lại cuốn sách này thì
sao? Tôi tự hỏi.
Lúc đó, tôi nhớ tới bài thơ Miền đất Bắt đầu lại (The land
of Beginning Again) của Louisa Fletcher Tarkington:
Tôi ước rằng có một nơi tuyệt vời
Gọi là Miền đất Bắt đầu lại
Nơi tất cả lỗi lầm và sầu muộn,
Và tất cả nỗi thống khổ ích kỷ đáng thương
Sẽ bị bỏ lại, như chiếc áo khoác cũ treo ngoàicửa,
Không bao giờ phải mặc lại.