Page 208 - Học Từ Thất Bại
P. 208
Ông mong chờ một khoảnh khắc sáng chói duy nhất.
Một hành động quyết định trong sự nghiệp dài được
ngợi ca của mình. Đó là một bữa tối trọng thể tại Tokyo.
Các tướng quân chính trị và kinh tế của Nhật Bản ngồi
quanh một chiếc bàn lấp lánh lụa trắng, đồ dùng bằng
vàng và hoa trang trí lộng lẫy. Các thế lực kinh doanh từ
Hoa Kỳ cũng ở đó, lặng lẽ giúp đỡ lãnh đạo của họ ném
trả tất cả những nụ cười chiếu cố vào mặt những người
chủ nhà. Giới truyền thông bu lấy phía sau hội trường,
microphone chĩa ra, camera ghi hình quay lia lịa. Vấn đề
là, cả sáng nay trong người ông cảm thấy hơi kỳ lạ. Một
chút choáng váng. Một chút run rẩy. Nhưng đây là một
trong số những lần mà nhu cầu cá nhân phải bị gạt sang
một bên. Những buổi gặp mặt này – ngay bữa tối này –
có ý nghĩa rất lớn với nền thương mại của Hoa Kỳ và
kinh tế thế giới.
Ông chỉ cần đứng ở đỉnh cao nhất, chỉ cần tạo một ấn
tượng chỉ huy. Ông mới vừa ăn xong món thứ hai – cá
hồi sống và trứng cá muối – và đang nhìn chằm chằm
đầy nghi ngại vào món thứ ba – thịt bò nướng sốt tiêu.
Ông quay sang trái, gật đầu với vị chủ nhà đang mỉm
cười – Thủ tướng Kiichi Miyazawa. Rồi ông nôn vào lòng
Thủ tướng và ngã ra sàn. Khi phu nhân, các nhân viên
an ninh và bác sỹ riêng hoảng sợ quỳ lên sàn nhà cạnh
ông, ông rên rỉ: “Hãy đẩy tôi vào dưới bàn cho đến khi
bữa tối kết thúc”. Nằm đó trên tấm thảm phương đông
cao cấp, Tổng thống George Bush có thể đang nghĩ về
cuốn băng ghi hình. Ông có thể hình dung ra CNN đang
phát lại toàn bộ sự việc. Phát đi phát lại. Trong hầu hết
thời gian. Quay chậm. Đầy màu sắc. Và ông đã đúng.