Page 205 - Học Từ Thất Bại
P. 205
tật xấu này của tôi, Steve dừng lại bên lề đường để tôi bắt
đầu công cuộc tìm kiếm. Tôi bước ra khỏi xe, nhìn xung
quanh, nhưng vẫn không tìm được. Cuối cùng, tôi nhấc cái
cặp vẫn đặt cạnh mình sang chỗ khác, và cái nĩa ở đó. Tuyệt
vời! Ăn thôi! Tôi vào lại xe và chúng tôi khởi hành.
Ôi không!
Khoảng 20 phút sau, sau khi ăn xong, tôi nhìn xung quanh
và hỏi: “Cái cặp của ba đâu?”. Lúc đó tôi mới chợt nhớ ra
mình đã đặt cái cặp ở bên đường khi tìm nĩa. Và tôi vẫn chưa
để nó lại vào trongxe!
Mất cái cặp đã đủ tệ hại rồi, nhưng bạn phải hiểu rằng tôi
không dùng máy tính khi viết. Tôi viết tất cả lên bản ghi
chép tay với bút chì bốn màu và vẽ vời các trích dẫn, hình
ảnh minh họa lên giấy. Không có bản dự phòng. Chỉ có một
bản duy nhất và nó tiêu tốn hàng tháng làm việc của tôi.
Cho đến khi tôi nhận ra mình đã làm gì, chúng tôi đã đi
được 20 dặm. Chúng tôi quay lại ngay lúc đó. Trong lúc quay
lại, tôi gọi cho Linda – trợ lý của tôi. Cô ấy sống cách chỗ tôi
để bản thảo khoảng năm dặm, và có thể tới đó nhanh hơn.
Một vài phút sau, chuông điện thoại kêu. Tôi trả lời với hy
vọng ngập tràn, nhưng tim tôi như rụng xuống khi được
Linda thông báo rằng cô không thấy cái cặp đâu cả! Khi
Steve và tôi đến nơi, Linda đang ở đó. Cô ấy chắc chắn đã
tìm đúng chỗ, nhưng không có dấu hiệu nào của cái cặp. Tôi
thấy toàn thân rã rời.
Tôi để ý thấy có vài cửa tiệm gần đó và chúng tôi tới hỏi
từng của hàng xem có ai nhặt cái cặp và mang tới đó không.
Thật không may. Cái cặp và bản thảo đã biến mất!