Page 40 - Học Từ Thất Bại
P. 40
là tôi chắc mẩm rằng huấn luyện viên sẽ không đời nào
để tôi phải ngồi ghế dự bị. Nhưng tôi đã lầm.
Khi biết chắc là mình không được phép tham gia trận
đấu mà không có đồng phục, tôi đã nhờ đồng đội mình
về nhà để lấy áo cho tôi. Dù gì thì tôi cũng là ngôi sao,
đúng không? Sao tôi lại không được phép nhờ một trong
những cầu thủ dự bị chứ? Với cái thái độ đó, hiển nhiên
là trận đấu diễn ra mà không có tôi. Khi tôi cố giải thích
với huấn luyện viên, van nài ông cho tôi chơi vì rõ là
chúng tôi đã bị lép vế về đội hình thi đấu, ông nói với tôi
rất đơn giản là: “Johnny, có một số thứ còn quan trọng
hơn cả chuyện thắng thua”.
Một số điều quan trọng hơn cả chuyện thắng thua ư?
Không có nhiều huấn luyện viên có thể thuyết phục
được một cậu nhóc 13 tuổi tin vào điều đó. Nhưng khi
tôi ngồi một cách thảm hại trên ghế dự bị, chứng kiến
cảnh đội mình càng ngày càng tụt lại phía sau, tôi bắt
đầu nhận ra rằng có thể huấn luyện viên Warriner đã
đúng. Khi tôi trưởng thành, cảm giác đó vẫn còn lại
trong tôi và tôi thực sự biết ơn tầm quan trọng của nó.
Bài học cuộc đời về trách nhiệm và sự khiêm nhường mà
tôi cần học được công bố trong mục thua trận của hồ sơ
xếp hạng của liên đoàn bóng đá cấp trung học. Đến đầu
hiệp hai thì huấn luyện viên mới gọi tôi vào chơi.
Ở tuổi 13, Wooden có mọi tính cách mà Kirk Hanson nói
về những lãnh đạo kiêu ngạo. Cậu nhóc nghĩ rằng mình giỏi
hơn người khác, rằng mình không cần phải tuân thủ mọi quy
tắc như người khác, rằng cả đội chẳng thể nào thành công
nếu thiếu cậu và rằng cậu là hạt nhân của đội. May mắn là
cậu nhóc có người huấn luyện viên tin rằng có những thứ