Page 57 - Học Từ Thất Bại
P. 57
Nhiều người đang ẩn náu đã đứng dậy và giơ tay đầu hàng.
Khi làm vậy, họ đã nhanh chóng bị bắn.
Charlene và mẹ cô đang nấp trong đám sậy. Nước ngập tới
cổ cô bé. Mẹ bắt cô giữ im lặng và cho cô ăn miếng bánh mì
sũng nước. Họ cứ ở dưới sông như vậy trong bốn ngày! Vào
buổi sáng ngày cuối cùng, Charlene tỉnh dậy nhưng mẹ cô
đã bỏ đi.
Thân trẻ mồ côi
Tình trạng của cô thật thảm khốc. Ở tuổi 11, cô bé sống đơn
côi trên đất địch, nơi cô có thể bị truy đuổi rồi bị giết hại.
Charlene hồi tưởng lại: “Tôi muốn thét to lên nhưng tôi biết
mình phải giữ im lặng”.
Khi binh lính đi khỏi, Charlene tìm đường về trang trại,
nơi người nông dân đã hứa che giấu cho cô và mẹ. Nhưng
thay vì được chào đón nồng nhiệt, họ bảo cô ban ngày có thể
ở trong kho thóc nhưng ban đêm thì phải rời đi nếu không
họ sẽ giao cô cho quân Phát xít.
Ban đầu Charlene không thể đối mặt với tình cảnh thực tế
của mình. Cô nói: “Tôi sống như một con thú, đi từ khu rừng
này sang khu rừng khác, tìm kiếm mẹ. Tôi không cho phép
bản thân nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tìm thấy mẹ. Tôi
phải đi tìm mẹ. Tôi sẽ đi đâu, sẽ ăn gì, ai sẽ chăm lo cho
tôi?”.
Thực tế về một tình huống quá sức chịu đựng như vậy có
thể khiến một số người suy sụp, trong khi những người khác
lại có thể điều chỉnh và học hỏi rằng mình phải làm gì để
sinh tồn. Charlene thuộc nhóm thứ hai. Một cô bé lớn lên ở
thị trấn, phụ thuộc hoàn toàn vào mẹ thì giờ đây lại phải cố