Page 58 - Học Từ Thất Bại
P. 58
gắng tự mình sống sót trong rừng. Đôi lúc cô lạc bước qua
chỗ những người Do Thái khác cũng đang lẩn trốn nhà cầm
quyền. Có lần cô tình cờ gặp một nhóm nhỏ gồm đàn ông,
đàn bà và cả trẻ nhỏ, họ cũng trốn ra khỏi khu Do Thái. Khi
lũ trẻ trong làng phát hiện ra nhóm người, họ cùng Charlene
đã trốn trong một đống rơm gần đó. Nhưng dân làng đã
dùng xỉa để đâm vào đống rơm, toàn bộ nhóm người đã chết
ngoại trừ Charlene.
Một lần khác khi Charlene quay về nơi ngủ sau khi xin ăn,
một cô gái chừng 18 tuổi đã kết bạn với cô và đề nghị được
giúp cô. Họ đồng ý sẽ gặp nhau vào sáng hôm sau. Nhưng cả
đêm hôm đó, Charlene có dự cảm xấu về cô gái nọ. Ngày
hôm sau, cô nấp mình trên cành cây cao và chờ đợi. Cô gái
kia đã xuất hiện, nhưng lần này là đi cùng anh trai. Charlene
đã nghe được rằng cả hai đang có ý định bắt cóc và giao cô
cho nhà cầm quyền để lấy tiền thưởng.
Cũng có một số thời điểm Charlene được chứng kiến lòng
tốt trong suốt những năm đó. Một lần, một cô gái làm thuê
trong trang trại phát hiện cô đang ngủ trong kho thóc và đã
mang đồ ăn, quần áo tới cho cô. Charlene nhớ lại: “Tôi phải
mất một lúc lâu mới hiểu ra. Cuối cùng tôi cũng đã được đối
xử như con người, bằng lòng tốt và sự hào phóng. Tôi đã
từng quên mất cảm giác đó.” Cô gái đó đã cho Charlene ăn
trong suốt gần hai tuần. Nhưng rồi một ngày có hai cảnh sát
ập đến trang trại và bắn chết cô gái, họ nói cô là dân Do
Thái.
Charlene kể lại: “Tôi sống một mình trong rừng khoảng
hai năm. Ban ngày tôi ngủ trong cái hố nhỏ tự đào và đêm
tôi bò ra ngoài tìm đồ ăn, bất kể là thứ gì. Lúc đó tôi rất ốm
yếu.”