Page 56 - Học Từ Thất Bại
P. 56
yêu của Charlene bị quân Phát xít Đức bắt đi. Cô không bao
giờ còn được gặp lại cha mình nữa. Rồi Charlene, mẹ và chị
gái chuyển sang sống ở khu Do Thái, phải ở chung phòng
với ba gia đình khác. Charlene khi đó mới 11 tuổi.
Mẹ của Charlene bị buộc phải đi lao động. Và đôi khi hai
cô gái cũng bị bắt đi làm việc. Thực phẩm rất khan hiếm, đó
quả thực là một cuộc chiến sống còn. Nhưng rồi mẹ của
Charlene nghĩ ra một kế hoạch. Bà bắt đầu tìm kiếm những
người sống ở ngoại ô sẵn lòng cho họ vào ở và che giấu họ.
Bà tìm thấy một người nông dân đồng ý che giấu cho chị của
Charlene – người lớn hơn cô năm tuổi. Một người nông dân
khác nói rằng ông có thể che giấu cho Charlene và mẹ cô.
Charlene nhớ lại: “Vào một ngày trong năm 1942, tôi đoán
lúc đó là đầu hè, tôi không nhớ ngày tháng chính xác nhưng
tôi nhớ là mình tỉnh ngủ và chào tạm biệt người chị gái tuyệt
vời của tôi. Sau vài ngày, nếu không nghe thêm được tin tức
gì thì có nghĩa là chị tôi đã đến nơi an toàn và mọi thứ diễn
ra y như kế hoạch, mẹ tôi trở về nhà sau buổi làm việc và
bảo tôi lấy những bộ quần áo và giầy dép đẹp nhất, mang
theo một bộ dự phòng và rằng chúng tôi có thể sẽ rời khu
Do Thái tối hôm đó.”
Khu Do Thái mà họ đang sống bị bao quanh ba mặt là
hàng rào, còn mặt thứ tư bị chắn bởi một con sông. Tối
muộn hôm đó, tranh thủ lúc đêm khuya, họ rời phòng và
hướng thẳng tới phía bờ sông. Họ lội qua sông. Nhưng trước
khi sang được bờ bên kia, họ nghe tiếng súng nổ. Phía trên
bờ, binh lính đang chờ sẵn. Chúng quát to: “Lũ Do Thái, tao
thấy chúng mày rồi!”. Những người khác cũng có chung kế
hoạch như Charlene và mẹ cô. Họ cũng muốn trốn thoát.