Page 4 - Microsoft Word - BĐMR.docx
P. 4
NHỮNG CON BÊ ĐẤT
Tôi thích nằm dài trên triền đê, chẳng suy nghĩ gì, chỉ lặng ngắm đàn
bò đang thảnh thơi gặm cỏ gần đó hay dõi theo những đám mây trên
bầu trời và ngửi mùi cỏ thơm nồng dưới lưng.
Tôi cũng thích đứng dưới chân đê nhìn người ta đi lại: Hình ảnh các bà
các chị đi ngược chiều gió, tất tả, vội vàng mà cứ phải đưa tay giữ nón,
giữ áo cho khỏi bị gió thổi tung, những người dắt xe đạp phải gò lưng
để đẩy xe lên đê... có một cái gì đó thật thân thương, thật cũ kỹ...
Phải chăng đó là tình thương từ trong máu thịt bởi suốt mấy ngàn năm
lịch sử của dân tộc là từng đấy năm phải đắp đê chống lũ nên đến đời
chúng tôi dù không phải trực tiếp đi đắp đê, hộ đê nữa nhưng vẫn thấy
gần gũi với con đê? Đê đã trở thành người che chắn, bảo vệ cho những
xóm làng. Nhìn thấy đê là thấy một cái gì đó vững chãi, chắc chắn, yên
tâm. Và không có gì khiếp sợ như nỗi sợ vỡ đê, vì cùng với nó sẽ là
ngập lụt, là phải sơ tán, là nhà cửa, đồ đạc bị nước cuốn trôi, là mất
mát đau thương...
Sưu tầm