Page 6 - Microsoft Word - BĐMR.docx
P. 6
HOÀNG HÔN QUÊ TÔI
Quê tôi là một vùng biển nghèo miền Trung. Chỉ có gió Lào và cát
trắng. Chỉ có mênh mông là biển xanh. Có lẽ vì thế mà những buổi chiều
hoàng hôn ở đây cũng thật đặc biệt. Mặt trời về chiều cũng không giống
như những vùng quê khác. Nó lừ lừ xuất hiện, đỏ như một khối cầu lửa
khổng lồ treo lơ lửng trên mặt biển.
Mặt trời tỏa ra những tia nắng màu đỏ thẫm lan tràn lên mặt nước.
Mặt biển lúc này không có cái vẻ xanh dịu hiền, bình lặng mà độc một
màu đỏ thẫm hung dữ. Gió như cũng mạnh hơn. Những hàng phi lao khẽ
đưa trong gió chiều. Gió làm những đợt thủy triều xô mạnh vào bờ biển.
Những cánh chim hải âu chao đảo trong gió. Hoàng hôn cứ dần dần chiếm
lĩnh biển khơi. Không lâu sau, tất cả nhanh chóng trở về trong yên lặng,
mặt biển dần trở về bình yên. Những con sóng xô bờ mỗi lúc cũng hiền
lành hơn. Sóng cứ nhẹ nhàng, dịu dàng vỗ vào bờ cát như muốn xoa dịu.
Những chú cá biển bắt đầu ngoi lên mặt nước để tận hưởng những khoảnh
khắc cuối ngày. Một vài chú cá nhỏ nghịch ngợm nhảy vọt lên mặt nước
như muốn hướng tới mặt trời.
Cảnh tượng thật hùng vĩ. Mọi người trong làng bắt đầu rủ nhau ra
bờ biển. Có người ra biển để tận hưởng những làn gió biển cuối ngày.
Những đứa trẻ chạy dọc bờ biển nhặt những chú cá nhỏ bị sóng đánh dạt
vào bờ. Xa xa, những chiếc thuyền đang trở về bờ sau một ngày đi biển
đầy vất vả. Phía cuối trời, mặt trăng hình lưỡi liềm đang dần xuất hiện,
nhẹ nhàng, bình lặng.