Page 109 - GIAO DICH XA HOI-2019-10
P. 109
DLVN - 1
Phong cách này không phải ai cũng làm nổi, chỉ có kẻ hiền triết cao
siêu thấm nhuần đạo lý, bản lĩnh tuyệt luân mới sử dụng đến nơi đến chốn.
Chƣa có phong cách này mà đòi làm việc cho thiên hạ bằng nhƣ con rối
càng làm đảo điên thiên hạ mà thôi. Tuy nhiên, ngƣời thƣờng nếu dùng
cách thức này cho một vài việc sơ mọn cũng cảm thấy diệu dụng.
Thế Tĩnh nhƣ là tiềm phục ẩn tàng, khiêm nhƣờng, nhu thuận, bí mật,
mai danh ẩn tích.
Thế Động nhƣ là trƣởng hiện lộ hình, xốc vác, cƣơng chính, công
khai, xƣng danh hài tánh. Chắc chắn tri âm thƣờng ƣa thích ở thế động hơn
vì tri âm có thế lực khéo léo khả năng hơn ta… vì sẽ đƣợc mau nổi danh,
nhiều quyền lợi đƣa đến trƣớc mắt, mau có quan hệ tình cảm sâu rộng
hơn… Do đó tri âm rất hài lòng khi ta luôn ở thế tĩnh và ta cũng rất an tâm
khi tri âm chịu nhận ở thế Động thay ta. Ta ở thế Tĩnh nhƣng không phải là
Tĩnh hoàn toàn Tĩnh, mà sự thật ta rất Động trong thế Tĩnh. Vậy là ta hoạt
động linh động chứ không phải náo động, loạn động.
VI. VẼ ĐƢỜNG ĐI DĨ NHIÊN CỦA TẠO HÓA:
Con đƣờng Tạo Hóa có tuần tự và trật tự theo lý lẽ hiển nhiên nhất
định không thể dời đổi đƣợc.
Đó là con đƣờng biến hóa:
- Từ Âm đến Dương hoặc từ Dương đến Âm.
- Từ Vô đến Hữu hoặc từ Hữu đến Vô.
- Từ Tĩnh đến Động hoặc từ Động đến Tĩnh.
- Từ Đồng đến Dị hoặc từ Dị đến Đồng.
Ở phạm vi rộng lớn thì đƣờng đi rộng lớn, ở phạm vi nhiệm nhặt thì
đƣờng đi nhiệm nhặt. Các phạm vi thƣờng hay lẫn lộn chằng chịt và mỗi
phạm vi có đƣờng đi dĩ nhiên giống mà hơi hơi khác (Đồng Nhi Dị) chứ
không bắt buộc cùng thuận chiều nhƣ nhau. Nhƣ trong chung có riêng,
trong riêng có chung. Cái chung theo hƣớng cái chung, cái riêng theo
hƣớng cái riêng. Có khi chung và riêng cùng ăn nhịp một hƣớng, có khi
khác nhịp khác hƣớng. Do đó, ở mỗi phạm vi ta phải xác định riêng đƣờng
đi dĩ nhiên của nó. Từ đó ta mới biết đƣợc nó thuận hay nghịch hoặc sinh
hay khắc với cái khác.
VII. XÉT: CẬN THỦ CHƢ THÂN – VIỄN THỦ CHƢ VẬT:
Cái lẽ thành bại ngƣời ta cứ tƣởng ở đâu xa, không ngờ nó cũng rất
gần, gần nhất là trong tầm tay ta. Do đó, trƣớc phải xét thế vị thân mình,
sau mới xét bàng cận vãng lai.
Trang 109