Page 157 - Tuyển Tập Truyện Ngắn Hay Việt Nam Dành Cho Thiếu Nhi Tập 1
P. 157
tủi tôi? Vô ích, có giúp đỡ gì được tôi đâu? Và luôn
luôn như những lần trước: hễ sắp khóc là tôi cúi gầm
xuống, cố nén, nhưng nước mắt cứ dâng lên, dâng lên
tràn mình, tràn ứ, rồi tràn ra, bò dài xuống má. Tôi
không dám lấy tay áo quẹt, cũng không dám nhìn ai...
Đột nhiên, tuân theo một sai khiến ngoài ý muốn, tôi
quay lưng đi thẳng, mặc thầy, mặc bạn, mặc cả chị Mai.
Chị kêu giật lại:
- Sinh! Sao không chào...
- Thôi, đủ rồi cô! Cho tôi xin! Tha cho nó đi, cô!
Lần đầu tiên tôi thấy thầy không giữ được bình tĩnh
trước đông người.
Tôi gạt nước mắt bằng ống tay áo, dù không quay lại
tôi biết thầy đang đỏ mắt nhìn theo tôi. Đau xót chợt
dịu lại, tôi nói thầm: “Thầy ơi! Con cảm ơn thầy!”.
156