Page 155 - Tuyển Tập Truyện Ngắn Hay Việt Nam Dành Cho Thiếu Nhi Tập 1
P. 155
Nào là:
- Mình ốc không rữa đi mang cục rêu!
Thậm chí có lần mợ tôi không đi vòng vo nữa mà đi
thẳng vào đề khi thấy cậu tôi tỏ ra suy nghĩ, phân vân:
- Có gì đâu mà ông phải đắn đo cho lắm. Ông ngại
không nói thì để tôi nói cho.
- Bà nói gì? – Giọng cậu hơi xẵng.
Mợ tôi nhanh nhẩu:
- Thì nói là gia cảnh mình không cho phép nó đeo
đuổi học hành nữa, dễ quá mà.
- Hừ! Gia cảnh! Nhà cửa, cơ ngơi, thóc lúa như vầy
mà nói “gia cảnh” nghe sao xuôi tai?
Cậu ngập ngừng liếc nhìn tôi – đưa cháu mồ côi đang
đứng cạnh cậu, tim đập thình thịch, mồ hôi đẫm lưng,
hết sức cố gắng để cậu thấy tôi nhỏ thêm, đáng thương
thêm – cái nhìn khó hiểu. Tôi đứng chôn chân chờ lời
phán quyết của ông, với tia hy vọng mong mạnh. Bỗng,
cậu tôi quay sang mợ gắn từng tiếng:
- Nó có “buộc” đó, xin bà đừng quên!
(1)
- Buộc với trói, ăn thua gì! Quyền là ở mình chớ!
Cậu tôi gầm lên:
- Im đi! Nói ngu vậy mà cũng bày đặt nói!
Mợ tôi mở to mắt vẻ ngạc nhiên, quả thật cậu tôi
chưa bao giờ nặng lời với mợ tôi như vậy. Tôi bắt đầu
1. Buộc: học bổng, tiếng Pháp là pourse scolaire.
154