Page 179 - Tuyển Tập Truyện Ngắn Hay Việt Nam Dành Cho Thiếu Nhi Tập 1
P. 179
những lùm cây lá. Hoan ao ước bao giờ đánh đuổi hết
giặc, làng mình cũng thắp điện như thế. Chao ôi, lúc
ấy Hoan có thể suốt đêm không ngủ, chạy nhảy quanh
đường làng, lấy giấy bóng xanh đỏ bọc lên những ngọn
đèn kia thành nhiều màu sắc. Lúc ấy có thể đọc sách,
đánh bài, đánh đáo ở sân đình dưới những ngọn đèn
sáng ngời. Nhưng phải dẹp những mơ ước ấy lại đã.
Hoan chăm chú nhìn. Hoan đã quen với bóng tối, đã
phân biệt được những bờ ruộng, những tảng đất cày vỡ
xám trắng và cuối cùng là những cột rào dây thép gai.
Những mắt gai cứa vào cả vài ngôi sao xanh lẻ loi trên
nền trời đen thẳm xa xăm. Hoan chợt nhìn thấy một
bóng người đang đi lom khom theo bờ ruộng, hướng
về phía mình. Hoan đoán là Húc, vì cái dáng đi tuy lom
khom mà vẫn còn cao ngổng thế kia. Chết chưa, nó đi
lộ quá! Nếu có một tên lính nào cũng nằm như thế này
thì hắn sẽ trông thấy. Hoan lo lắng, bàn tay giơ lên,
ra hiệu, như muốn ấn thấp cái bóng kia xuống, nhưng
vô ích. Làm sao cho người kia nhìn thấy Hoan được?
Hoan nhìn về hướng khác để xem có trông thấy bóng ai
nữa không. Nghĩ đến Lượt, Hoan vẫn mến phục người
đội trưởng cũ của mình. Hôm nay nó dự họp ở đây là
lẽ dĩ nhiên. Hoan còn thích thú nữa, vì lại được hoạt
động cùng với Lượt. Còn thằng Húc ngổ ngáo thì sao?
Ừ, cũng cần những đứa có sức khỏe như nó, nó có thể
quật nhau với Tây, chứ dễ nó sợ à! Riêng Thiết thì Hoan
thấy không có gì đặc biệt. Nó hiền lành, đứa nào bắt
178