Page 232 - Tuyển Tập Truyện Ngắn Hay Việt Nam Dành Cho Thiếu Nhi Tập 1
P. 232

- Còn ta, đệ nhất phu nhân của vương quốc, giàu
          sang quyền quý không ai bằng. – Hoàng hậu nghĩ một
          tý rồi khoát tay. – Mà các ngươi có biết không, lắm khi
          lệnh của vua cũng chẳng bằng lệnh của ta đâu nhé!

          Hớ-hớ-hớ...
            Hoàng hậu gặng cười thật to, nhưng mặt lại tỉnh queo
          và hai mắt thì lơ láo. Nhà vua nhăn mặt, còn các quan
          liếc trộm nhau: chẳng ai nhếch mép.

            Đến lượt quan thượng thư. Vị này không hiểu có bí
          quyết gì mà có vẻ thọ hơn rất nhiều so với những người
          bình thường khác. Khi ấy ông lọm cọm chống gậy bước
          ra, cả triều đình đã ngời ngời hy vọng – chắc hẳn quan

          thượng ít nhất cũng biết cách cười thầm. Song, ngài
          cũng chỉ sụp xuống thều thào:
            - Thánh thượng vạn tuế! Cả cuộc đời thần... dằng dặc
          nỗi buồn... Cười hổng nổi!

            Hy vọng tắt ngóm. Bầu không khí ảo não bao trùm
          khắp triều đình. Giữa lúc đó, may sao có một viên thị
          vệ bỗng hớt hải từ ngoài chạy bổ vào:

            - Muôn tâu bệ hạ! Hạ thần vừa tóm được một đứa
          đang cười sằng sặc ở ngoài đường.
            - Dẫn vô! – Nhà vua vội vã ra lệnh.

            Mọi người mở to mắt tò mò nhìn nhân vật phi thường
          vừa xuất hiện. Té ra chỉ là một cậu bé chừng mười tuổi,
          tóc còn để trái đào. Cậu vừa định quỳ xuống thì nhà
          vua đã xua tay:




                                     231
   227   228   229   230   231   232   233   234   235   236   237