Page 234 - Tuyển Tập Truyện Ngắn Hay Việt Nam Dành Cho Thiếu Nhi Tập 1
P. 234

tức cười của các quan. Lúc đầu mọi người còn khúc
         khích. Đến khi cậu chỉ cho thấy quả táo mới cắn dở vài
         miếng còn căng phồng trong túi áo quan coi vườn ngự
         uyển thì không ai nín được nữa, cũng bật thành tiếng

         hô hô, hề hề, hi hi. Nhà vua cũng quên biến luôn hạt
         cơm chết tiệt, vuốt râu cười ha hả. Thì ra các quan còn
         “khuyết điểm” lớn hơn cả ngài!
            - Tài thật, tài thật! Nhà ngươi học được cái “nghề”
         này ở đâu thế hả?

            Cậu bé nghiêm trang đáp:
            - Tâu bệ hạ, thần nghĩ đó không phải là việc quá khó
         khăn. Chỉ cần mọi người biết nhìn thẳng vào nhau, và

         quan trọng hơn hết là phải biết tự cười mình trước đã...
            Nhà vua gật gù. Sau một lát im lặng, ngài lại hỏi:
            - Thế còn ngươi, tại sao nãy giờ ngươi cứ đứng lom

         khom thế?
            - Dạ thưa... Bệ hạ đã hỏi, thần không dám giấu. Chả
         là ban nãy mải chơi với các bạn, bị quan thị vệ đuổi,
         thần cuống quá, đến nỗi... đứt đai quần ạ!

            Cả triều đình lại được một mẻ cười vỡ bụng. Cậu
         bé cũng cười thoải mái, tay vẫn giữ lưng quần cho khỏi
         tuột. Tiếng cười thật dễ lây. Người ta bảo cả ngày hôm
         đó, đất nước này như có phép mầu làm thay đổi: đến đâu
         cũng gặp những khuôn mặt tươi tỉnh rạng rỡ, hoa bắt
         đầu nở, chim bắt đầu hót, còn những tia nắng mặt trời

         thì nhảy múa và sỏi đá cũng biết reo vang dưới những




                                     233
   229   230   231   232   233   234   235   236   237   238   239