Page 429 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 429

và  im  lìm  khép  lại.  Và  chỉ  còn  tiếng  trò  chuyện  ồn  ào  của  James  và
                 Dorothea thỉnh thoảng lọt vào phòng để nhắc Ann rời mắt khỏi quyển sách

                 một lúc.

                    Nhưng người bà già nua của chúng đã quá yếu, mắt bà kèm nhèm và bà

                 nghe rất khó khăn.

                    Tuyết đang rơi qua bầu không gian lặng lẽ xuống mái nhà; và Dorothea

                 trở thành một con cá trong cái rương bằng gỗ sồi, còn James đứng trên cái

                 lỗ  trong  lớp  băng,  vung  một  chiếc  gậy  chống  thay  cho  một  cái  lao  có
                 ngạnh, giả làm một người Esquimo. Mặt Dorothea đỏ bừng và đôi mắt man

                 dại của nó lóe lên qua mái tóc rối. James có một vết xước trên má. “Em

                 phải vùng vẫy, Dorothea, rồi anh sẽ bơi trở lại và kéo em ra. Nhanh lên
                 nào!” Nó la lớn với một tràng cười khi nó chui vào chiếc rương mở rộng.

                 Và cái nắp rương êm ái đóng lại như thường lệ.

                    Ann, chỉ còn lại một mình, đã quá lớn nên không thích những viên kẹo bi

                 lắm, nhưng nó vẫn tới chúc bà ngon giấc. Bà cụ đăm chiêu nhìn nó qua đôi
                 kính. “Chà, cháu yêu,” bà nói với mái đầu run rẩy, và bà nắm chặt những

                 ngón tay của Ann trong bàn tay xương xẩu của mình. “Những người lớn

                 tuổi thật là đơn độc, hai chúng ta là vậy đó, chắc rồi!” Ann hôn lên gò má
                 mềm nhũn của bà nó. Nó đặt bà cụ ngồi trong chiếc ghế dễ chịu của bà, nó

                 chắp hai tay lên đầu gối và đầu nó nghiêng về phía bà.

                    Khi Ann lên giường ngủ, nó thường ngồi đọc sách dưới ánh nến. Nó co

                 gối bên dưới tấm chăn, đặt cuốn sách lên trên. Câu chuyện nó đang đọc nói
                 về những nàng tiên và những thần lùn, và ánh trăng êm đềm lan tỏa trong

                 câu chuyện dường như đang rọi lên những trang giấy trắng. Nó có thể nghe

                 thấy trong tưởng tượng những giọng nói thần tiên, ngôi nhà rộng có nhiều
                 phòng quá im lìm và những dòng chữ của câu chuyện quá êm đềm dịu nhẹ.

                 Nó thổi tắt nến, và với những giọng nói mơ hồ sát bên tai, những hình ảnh

                 lờ mờ lướt nhanh qua trước mắt, nó đi vào giấc ngủ.

                    Trong đêm sâu tĩnh mịch, Ann rời khỏi giường nó trong lúc đang mơ, và

                 với đôi mắt mở to nhưng chẳng nhìn thấy chút gì của thực tại, nó lặng lẽ đi






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   424   425   426   427   428   429   430   431   432   433   434