Page 187 - Kỉ yếu 30 năm CHT
P. 187
mình phát hiện ra bản thân thật cô đơn, vì không quen bạn nào
cả, mà cũng chưa dám bắt chuyện với ai. Nhưng có vẻ như có
người đã nghe thấy được tiếng than vãn của mình, cô gái ấy đã
đến ngồi cạnh mình và làm quen. Nếu ai ở trong tình cảnh này,
chắc cũng sẽ vui muốn khóc òa lên nhỉ, thật không quá khi phải
nói rằng Chuyên Hà Tĩnh chính là chứng nhân lịch sử cho tình
bạn thân thiết này, cho tới bây giờ nó vẫn đẹp đẽ như lúc ban
đầu vậy.
Những năm tháng ấy, đám trẻ tụi mình không sợ trời, không sợ
đất chỉ sợ bị thầy Hiệu biết mặc sai đồng phục, thầy Nghệ lên
lớp báo lao động, thanh niên kiểm tra bắt đi học muộn và tất
nhiên áp lực Đại Học vẫn là nhất. Những đêm thức trắng học bài
mong sao được điểm cao, tấm giấy khen học sinh giỏi khó quên
thật nhưng chắc rằng những lần trốn học tiết đầu vì ngủ dậy trễ
hay canh thầy đi để chạy vội ra cổng mua bánh mỳ sẽ để lại ấn
tượng khó quên hơn. Trong sân trường, lớp học năm ấy hẳn không
phải mỗi mình được chứng kiến những cuộc tình “gà bông” hợp
rồi tan, những mẩu thư viết vội, hộp sữa để ngăn bàn của các
bạn nam dành cho cô gái mình thầm thương trộm nhớ, ngây thơ,
trong sáng biết bao nhiêu.Sau ba năm đại học mình nhận ra có
rất nhiều thứ đã đổi thay, những người “anh em” bây giờ thật
khó gặp, bạn Hà Nội, mình Sài Gòn, có những đứa tận trời tây,
chỉ có thể nhắn tin, gọi điện qua lại với nhau qua màn hình
điện thoại, máy tính. Có rất nhiều, rất nhiều tâm sự muốn kể,
nhưng đâu phải ai cũng có nhiều thời gian, bận đi học, đi làm
thêm, hay bận với những mối quan hệ bạn bè, yêu đương khác,
mình nhận ra ai cũng phải có một cuộc sống riêng. Khoảng cách,
thời gian có thể thay đổi, nhưng nếu chúng ta trân trọng thì
tình bạn, tình cảm chúng ta dành cho nhau thì vẫn vậy, khăng
khít, yêu thương, sẻ chia như chúng ta đã từng.
Và đó cũng chính là ý nghĩa tên của bài văn này “Ba tiếng
10’ hơn và những chiếc kỷ niệm Chuyên Hà Tĩnh”. Ba tiếng 10’
hơn là khoảng cách được đo đếm bằng thời gian từ Sài Gòn về
Chuyên, tuy nhiên nó chỉ là khoảng cách về địa lý, chứ không
phải của tâm hồn, tình cảm. Qua bài viết mình muốn gửi gắm đến
những Cựu rằng, dù là ở xa đến đâu thì chỉ cần muốn chúng ta
cũng sẽ về được đến “nhà” bằng cả trái tim.
185