Page 190 - Kỉ yếu 30 năm CHT
P. 190

●● Tản văn ●●



                  CHUYÊN HÀ TĨNH TRONG TRÁI TIM TÔI



                                                 Trần Viết Quân - chuyên Pháp khóa 2




                  “Mẹ, những ngày con xa nhà…              này  qua  fanpage  của  Trường,
                  Là những buổi chiều hoàng hôn            tôi  đã  tĩnh  lặng  và  bị  thu
                  phủ kín con đường.                      hút mạnh mẽ.
                  Là  những  dòng  nước  mắt  lăn
                  dài, khuất sau lưng Mẹ.                     Trong chốc lát, con đường
                  Là  những  chân  trời  mà  con            ngắn từ số 49 Đặng Dung về xóm
                  chưa hề lo như Mẹ.”                      trọ Cầu Vồng đã dẫn dắt tôi về

                                                            với những kỷ niệm tuyệt vời.
                         ôi viết lời hát này khi            Tôi  vội  vã  góp  nhặt  những
                     Tnhớ về quãng thời gian                mảnh ghép tuổi học trò hiện
                  gắn  liền  với  ngôi  trường              ra sau màn sương mờ tan dần
                  Chuyên Hà Tĩnh. Đó là ký ức về            khi nắng sớm chiếu rọi. Những
                  những năm 2006 – 2009 khi tôi             trò nghịch ngợm của hai dãy
                  là học sinh lớp Pháp – Khóa               nhà trọ như nhát ma, bói chén
                  2 dưới mái trường Năng khiếu              khiến  những  buổi  sáng  lạnh
                  Hà Tĩnh. Vì học xa nhà, mỗi               lười  đến  Trường  trở  nên  ấm
                  lần về nhà vào cuối tuần, khi             hơn. Hay cảnh những đứa trẻ
                  phải  rời  đi  để  vào  Trường,           đứng trên cầu Vồng mà khóc vì
                  tôi đều nán lại lâu nhất có               nỗi nhớ nhà bởi những đêm đầu
                  thể.  Chờ  đến  khi  hoàng  hôn           tiên  sau  nhập  học  cũng  trở
                  buông xuống thì tôi mới chịu              nên  thi  vị.  Tôi  cũng  khóc,
                  đạp  xe  đi.  Khi  chào  Mẹ  đi,          khóc  ở  thì  quá  khứ  và  hiện
                  tôi  cười  tươi  để  Mẹ  không            tại. Những giọt nước mắt vẫn
                  lo, nhưng khi xe lăn bánh thì             còn nóng hổi.
                  nước mắt cứ thế tuôn ra.
                                                               Tôi nhớ, khi nhập học, Mẹ
                     Phải thú thật rằng “Chuyên             chở  tôi  trên  chiếc  xe  đạp
                  Hà Tĩnh trong trái tim tôi”               cọc  cạch  từ  Thạch  Kênh  lên
                  là  những  gì  không  thể  phai           Thành  phố  để  kiếm  nhà  trọ.
                  nhòa theo năm tháng. Khi biết             Mẹ  tôi  là  nông  dân,  chân
                  thấy  mục  Thư  ngỏ  về  chủ  đề          lấm tay bùn, nào có thể kham




                                                         188
   185   186   187   188   189   190   191   192   193   194   195