Page 191 - Kỉ yếu 30 năm CHT
P. 191

nổi nhiều chi phí nhưng tôi               Tĩnh. Tôi vẫn mang ơn cô Linh
                  cũng không thể ở ghép vì sự               – chủ nhiệm lớp PK2, cô Hòa
                  mặc  cảm  của  chính  mình.  Vì           dạy  Toán,  và  cô  Thương  dạy
                  thương tình, Bà chủ trọ cho               Văn. Vì tôi nhớ các Cô đã hỗ
                  tôi ở một cái phòng thờ nhưng             trợ tôi rất nhiều về học phí.
                  không  dùng  đến  với  mức  giá           Và cả việc đến nhà cô Thương
                  có  lẽ  đã  rất  rẻ  là  khoảng          để học phụ đạo môn Văn miễn
                  hơn  100.000  đồng/tháng.  Tôi            phí. Tôi đã có rất nhiều may
                  không nhớ chính xác số tiền,              mắn để được bạn bè, Thầy, Cô
                  cũng không biết giá phòng trọ             giúp đỡ trong suốt thời gian
                  thuộc dãy trọ thì bao nhiêu,              cấp ba. Và điều may mắn nhất
                  nhưng tôi biết cảm giác của               chính là người Mẹ tuyệt vời
                  căn phòng đó. Tiếng kim đồng              của tôi.
                  hồ  cũ  trên  tường.  Cảm  giác
                  co ro trên tấm phản dày. Và                  Không  dễ  để  nhận  biết,
                  những đêm quen dần với chính              cũng khó để cảm nhận, và rất
                  mình trong bóng tối.                      khó  để  thấu  hiểu  khi  chúng
                                                            ta chưa đủ lớn, chưa ở trong
                     Tôi nhớ ơn bà chủ trọ vì đã            môi trường, hoàn cảnh của ai
                  đồng cảm với Mẹ tôi. Nhớ ơn               đó. Chúng ta có thể nhìn vào
                  bà vì đã cho tôi dùng bếp củi             bề ngoài của ai đó để có thể
                  của bà. Nhớ ơn bà vì hay cho              nhận  định  họ  giàu  –  nghèo;
                  tôi đồ ăn. Những dịp về quê,              hay nhìn vào ánh mắt của ai
                  tôi vẫn ghé thăm bà. Nhưng đã             đó để thấy sự lúng túng, tự
                  lâu lắm rồi tôi chưa về. Xóm              ti.  Mẹ  tôi  kể,  khung  cảnh
                  trọ Cầu Vồng cũng thuộc con               ngày  nhập  học  khiến  Mẹ  tôi
                  đường  được  quy  hoạch.  Cảnh            rất bối rối: “Nhìn người ta
                  vật đổi thay nhưng cảm xúc về             đưa con đi nhập học, Mẹ không
                  chốn đó thì vẫn có thể ùa về              dám  chở  con  đến  gần  cổng
                  khi được nhắc nhớ.                        trường”. Chân lấm tay bùn đã
                                                            quen; bán lưng cho trời cực
                     “Chuyên Hà Tĩnh trong trái             sao cũng được. Nhưng đây có
                  tim tôi” mang nặng nghĩa tình.            lẽ mới là lần đầu Mẹ tôi vươn
                  Từ    bà  chủ  trọ  cho  đến  bạn         ra ngoài lũy tre làng để hòa
                  bè thầy cô. Tôi vẫn mang ơn               vào  “một  sân  chơi”  lớn  và
                  thầy Phạm Quang Ái – người đã             khác biệt. Tôi nghĩ lúc đó,
                  chỉ dẫn, khích lệ Mẹ tôi đăng             đã  có  rất  nhiều  cuộc  chiến
                  ký cho tôi thi vào Chuyên Hà              giằng  co  trong  lòng  Mẹ.  Và




                                                         189
   186   187   188   189   190   191   192   193   194   195   196