Page 196 - Kỉ yếu 30 năm CHT
P. 196
nhỏ bé đã từng là tất cả? yêu làm quà cho đám học sinh
mê lãng mạn. Thầy Hải dạy
III. Người không thể quên Lý với lối nói chuyện chậm
rãi. Thầy Tú dạy Văn lịch
Ai đó từng nói, lớp Văn lãm, nghiêm nghị, chẳng
là một vườn hoa. Cô bạn xinh mấy khi cười nhưng cười lên
nhất lớp tôi trong buổi học sẽ thấy lúm đồng tiền thật
đầu tiên đã có nhiều người duyên.
ghé qua trộm ngắm. Cô bạn
cao nhất lớp kiêu hãnh với Cứ thế, dăm ba điều bé
đôi chân dài, nụ cười răng nhỏ khắc sâu vào phần đời
khểnh tinh nghịch đáng yêu. đã qua, có lẽ cũng là phần
Lại có cô bạn ngày nhập học đời tươi đẹp nhất. Như lời
hát “Proud of you” về sau ai Robert Southey, một nhà thơ
cũng nhớ mỗi mình cô ấy lại người Anh từng nói: “Cho dù
quên. sống lâu tới bao nhiêu, hai
mươi năm đầu tiên là nửa
Trong vườn hoa đôi khi có dài nhất của đời ta. Những
một cây xương rồng. Trong năm tháng ấy có vẻ dài lâu
lớp Văn đôi khi có một chàng như vậy khi đang trôi qua;
trai. Chàng trai duy nhất và như vậy khi ta quay đầu
của lớp khiến thầy chủ nhiệm nhìn lại. Chúng chiếm nhiều
rất đau đầu cũng là người chỗ trong ký ức ta hơn tất
tinh tế đi học sớm những cả những năm tháng của sau
ngày 8/3, 20/10 để hoa hồng này”.
và kẹo Alpenliebe vào từng
ngăn bàn. Nhiều điều xảy ra Ngôi trường mọi khi nay
hôm qua hôm nay đã mơ hồ đã không còn ở nơi chốn cũ.
nhưng một vài kỉ niệm xa xưa Trường chuyển tới địa điểm
về những người ta trân quý, mới nhưng lứa học sinh xưa
tâm trí lại tự động ghi nhớ mỗi khi về thăm vẫn chỉ tìm
thật lâu. đến số 49 Đặng Dung. Ở đó
chẳng có gì nhưng lại có tất
Thầy Tú dạy Địa có thói cả.
quen để sẵn một chiếc khăn
tay trong túi quần. Thầy Đức Trường cũ vào mùa thu
thích bận áo da màu đen. Cô Bước chân người đi vắng
Bình dạy Sử và tiếng cười Sân trường phai bớt nắng
sang sảng. Cô Huyền trẻ Lá chen lá rơi dầy
trung, luôn sẵn chuyện tình
194