Page 199 - Kỉ yếu 30 năm CHT
P. 199
●● Tản văn ●●
NHỮNG NÀNG THƠ CỦA TỔ VĂN
Phan Thế Toàn
(Tặng các cô giáo tổ Ngữ văn)
Tôi về trường Chuyên Hà Tĩnh vào một ngày mùa thu nắng
1hãy còn gay gắt. Hôm đó trong buổi họp tổ Ngữ văn, cô
Trần Thị Lam ngồi cạnh tôi có nói:
- Em mới về trường hả. Có gì cứ nói các chị nhé!
Vừa lúc có người hỏi tôi về tuổi tác, cô Lam mới cười và
bảo:
- Anh nhiều tuổi hơn em à? Em cứ tưởng!
Tôi mang bộ mặt ngơ ngác ngây thơ như về trường Chuyên,
và vẫn cứ giữ nó trong hơn suốt 10 năm công tác ở trường
Chuyên. Sau này, rời trường Chuyên một năm trở lại, cô Phan
Huệ Chi xuýt xoa:
- Ôi, anh vẫn trẻ như ngày nào, không thấy già đi!
- Ừ, mình luôn hồn nhiên nên nó thế! – Tôi tự hào trả lời.
- Em thấy anh nói đúng một nửa! – Cô Chi nhìn tôi, tưng
tửng.
- Nửa gì vậy? – Tôi tò mò.
- Nửa “ngây” (trong “ngây thơ”) – Cô Chi nói.
Tôi cười. Anh em chúng tôi vẫn đùa vui tếu táo vậy. Cô Chi
vẫn luôn hóm hỉnh và sắc sảo, dù có đùa vui vẫn rất thông
minh.
Còn tôi, vẫn giữ nguyên cách sống đó cho đến bây giờ, chưa
thay đổi.
Tôi gọi các cô giáo tổ Ngữ văn trường Chuyên Hà Tĩnh,
2những người đã cùng làm việc với tôi trong hơn 10 năm
trời là những Nàng Thơ – theo đúng cả nghĩa đen và nghĩa
bóng.
Tôi có nhiều kỉ niệm với cô Phan Thị Tuyết, vì những câu
chuyện trao đổi và sự thấu hiểu giữa hai chị em. Tôi còn nhớ
chị từng tặng tôi một cái máy ảnh Codak điện tử khi thấy tôi
mê chụp ảnh, mà chị thì có cái máy không dùng đến. Tôi cảm
nhận ở chị con người chính trị và con người văn chương hài
197